Lục Cường chỉ ở Italy được 3 tháng theo chế độ thăm thân nhân, anh là người có tiền sự, di dân là vấn đề khó giải quyết.
Mùa thu Italy, nơi này chịu ảnh hưởng khí hậu của Địa Trung Hải, không khí ẩm ướt cộng với ánh nắng tươi sáng nên lá cây rụng đầy đất vàng rực cả thị trấn.
Không có việc gì làm nên mỗi ngày anh đều đưa cô tới cửa hàng may mặc, từ cửa hàng may mặc bước ra anh lê la đến quảng trường ở trước nhà thờ ngồi một lát, có khi anh gẩy bánh mì cho bồ câu ăn, có khi lại ngồi nghe người khác nói chuyện nhưng không hiểu…
Những lúc nhàn rỗi anh đều ở nhà làm bạn với con gái nhỏ, anh chứng kiến cảnh cô bé biết lật người và bập bẹ bước đi, cảm thụ này tương đối vui sướng và kỳ diệu. Anh cẩn trọng ôm con gái vào lòng, giống như chỉ cần bóp nhẹ một cái là cô bé sẽ tan biến đi.
Đứa bé này và anh ngày càng thân thiết, có lúc con gái sẽ chuyển mắt nhìn anh, có lúc lại vươn bàn tay nhỏ bé đụng vào cằm anh, lấy ngón tay vuốt ve khóe miệng anh, cười khanh khách. Cô bé rất thích nằm trên bụng anh mà ngủ, một lớn một nhỏ ru rú trên ghế sofa trong phòng khách, sau khi tỉnh lại vạt áo trước và râu trên miệng Lục Cường dính đầy nước miếng, nhưng anh vẫn cảm thấy những giọt nước miếng này vô cùng thơm tho.
Càng về sau, quan hệ của Lục Cường và con gái càng tốt hơn, hai bố con cả ngày quấn quýt với nhau, vị trí tình cảm trong lòng cô bé đối với Lô Nhân tuột dốc không phanh, Lô Nhân lại càng xót xa, khổ cực mang thai nhiều tháng, đổi lại Lục Cường mới là người quan trọng.
Tiền Viện Thanh không mặn mà nói: “Trong lòng uất ức rồi sao? Không bằng sinh thêm một đứa.”
Lô Nhân mím môi suy nghĩ, cũng từ lúc đó trở đi cô mới dự tính đến chuyện này.
Ba tháng trôi qua rất nhanh, visa đến kỳ, Lục Cường bất đắc dĩ bí mật trở về Chương Châu, lại không nghĩ rằng Chương Châu xảy ra biến.
Từ lúc Lục Cường ra tù và được cảnh sát hộ tống xuất ngoại an toàn, Khưu Thế Tổ ngày đêm nghĩ đến đứa con trai đã mất, bệnh tình của ông chuyển biến, miễn cưỡng chống đỡ được hai tháng vẫn không trị được mà chết. Lúc chết đi cũng không có người thân lo lắng hậu sự, kẻ bên cạnh lại nghĩ đến cách cướp đoạt tài sản của ông. Tổ chức trở nên hỗn loạn, không có người chủ sự, tổ chức xuống dốc không phanh, đoàn thể bên trong dần dần tan rã, huynh đệ bốn phía phân tán mỗi nơi.
Không qua bao lâu thì tài sản của Khưu Thế Tổ cũng bị nhà nước tịch thu vì việc làm ăn phi pháp.
Trong một đêm, tất cả các câu lạc bộ của Khưu Thế Tổ bị đóng cửa, câu chuyện về ông trùm từ đó biến mất, sau này vẫn là đề tài cho mọi người bàn tán.
Cái chết của Khưu Thế Tổ trải qua nhẹ nhàng, không có sự trả thù bởi những tổ chức khác nhưng lại chết vì bệnh tật.
Đây quả là ý trời. Tất cả đều do ông trời sắp xếp.
Một mảnh bông tuyết dừng ở trên trán Lục Cường, Lục Cường nhấc mí mắt nhìn trời, sắc trời âm u.
Anh lười nhác đứng dậy, liếc mắt di chuyển trên tấm mộ bia.
Chương Châu bây giờ đã là mùa đông, bên cạnh mộ bia là những cành cây khô cằn nằm rải rác, mặt trên tích đầy tro bụi bao phủ bầu không khí ảm đạm. Anh không mang hoa tươi, cũng không xách theo rau quả, ngồi xổm xuống, hai mắt nhìn thẳng mấy chữ trên mộ bia.
—— Đặng Khải Minh.
Hậu sự của lão Đặng do Lương Á Vinh và giáo sư Ngô tự tay xử lý, sau khi biết được chuyện cũ và con gái Ngô Quỳnh tử nạn, giáo sư Ngô đau buồn không thôi…
Khi lão Đặng còn sống cũng chỉ có giờ phút này là viên mãn, một tấc đất trên nền cỏ trống trải, ông cùng con gái đoàn tụ dưới âm phủ, không xa xôi cũng không còn khoảng cách.
Con ngươi của Lục Cường khẽ giật giật, từ trong túi lấy ra điếu thuốc, châm một điếu đứng ở trước mộ bia, xong một điếu lại hút thêm một điếu. Anh rũ mắt nhìn chằm chằm ánh lửa, cắn điếu thuốc, hàm hồ hỏi: “Lão Đặng, ông không muốn nhìn thấy tôi đúng không?”
Gió lạnh thổi qua, không có người trả lời. Cành khô quất vào mộ bia, bụi đất trong góc gom lại thành đống.
Khói thuốc cháy sáng, anh nâng người đứng dậy. Quang cảnh trong nghĩa trang mờ mịt, anh chớp mắt kẹp lấy điếu thuốc trên ngón cái xoa xoa, hốc mắt đỏ bừng.
Anh trầm mặc hút xong một điếu thuốc: “Sau này tôi sẽ không đến đây thăm ông được nữa, có ân oán gì, chờ tôi chết xuống đó rồi tính.” Anh phủi tro bụi trên người, xoay người rời đi.
Từ lúc anh gặp được cô là mỗi một lần quyết định sẽ có cố kị, không e ngại người khác oán hận mình, chỉ sợ cô khổ sở rơi lệ. Anh ích kỷ nhưng cũng không phải là dạng người ghê gớm, có lẽ lão Đặng sẽ không tha thứ cho anh, nhưng anh tin, ông nhất định sẽ hiểu.
......
Lễ trừ tịch(1) anh lại bay qua Italy đoàn viên với gia đình, rồi vội vội vàng vàng trở về Chương Châu, Đại Long lúc này đã mở một công ty vận chuyển nho nhỏ. Mọi người hỗ trợ phụ giúp Đại Long một tay. Giữa năm đó thì anh cũng lấy được bằng lái xe, Căn Tử và Khôn Đông lo chuyện hậu cần. Đến cuối năm, bọn họ sắm sửa thêm vài chiếc xe cỡ trung, thuê được một nhóm người, khi ấy anh mới thở dài nhẹ nhõm.
(1) Lễ trừ tịch thường được các gia đình thắp hương trước bàn thờ tổ tiên, cúng trừ tịch với mâm xôi với con gà trống luộc hoặc mâm xôi với chân giò lợn.
Vài năm gần đây anh cứ chạy ngược chạy xuôi hai đầu, có đôi khi bay qua Italy chỉ vì muốn thăm cô rồi lại sốt ruột gấp gáp trở về. Chờ nơi này an bày thỏa đáng anh mới dám mang cô cùng Tiền Viện Thanh và con gái trở về.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, lúc này con gái anh đã ba tuổi, trên đầu cô bé cột nơ bướm, mặc váy xòe tay chân ngắn ngủn ôm đùi gọi anh bằng bố.
Bọn họ sống trong một tòa nhà cao tầng, ba phòng ở đại sảnh, ngoài cửa sổ sát đất còn có ban công ngoài trời, tầm nhìn rộng lớn, đối diện là hồ nước nhân tạo ở trong công viên Nam Sơn.
Cuộc sống dần dần trôi về quỹ đạo, quay một vòng cuối cùng trở lại lúc ban đầu.
Thể chất Lô Nhân không dễ thụ thai, anh ép buộc cô thế nào cũng đều không có động tĩnh.
Mãi cho đến mùa đông sang năm vào ngày sinh nhật của cô, anh đem con gái giao cho Tiền Viện Thanh giữ, mang cô ra ngoài phóng túng. Từ lần đó trở đi về nhà kinh nguyệt của cô bị trễ, ngẫu nhiên xuất hiện tình trạng kén ăn, đi bệnh viện kiểm tra mới biết mang thai.
Lô Nhân từng có một lần kinh nghiệm sinh nở, lại có Lục Cường ở bên cạnh chăm sóc nên thời gian mang thai kỳ này vô cùng sung sướng. Năm sáu tháng sau khi bụng đã phình to, tính cách của cô cũng trở nên táo bạo dễ giận, nhìn anh liền phiền lòng càng chán ghét anh đụng chạm vào người, buổi tối ngủ lưng toàn đối diện anh.
Hôm nay, Lục Cường qua phòng con gái, lúc tiến vào liền hỏi: “Ngủ rồi sao?”
Lô Nhân đưa lưng về phía cửa, miễn cưỡng trả lời.
Đầu giường chỉ có một ánh đèn màu vàng, tóc cô đã dài đến lưng, hình thành một cuộn sóng đen nhánh. Anh cúi người ngửi ngửi mái tóc, dọc theo mái tóc hôn lên huyệt thái dương của cô.
Lô Nhân phiền lòng xoay tay lại đẩy Lục Cường: “Cách xa em một chút.”
Phía sau yên tĩnh vài giây, một bàn tay to vươn tới ôm eo cô rồi tiếp tục trườn vào góc áo xoa lên ngực. Cả người anh áp vào lưng cô, động tác không đơn thuần, ngón tay vuốt ve rất điêu luyện: “Bác sĩ nói nếu biết cách thì sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi.”
Cô bị động tác của anh làm cho ngứa ngáy liền cảm thấy phiền, túm chặt ngón tay anh dùng sức bẻ: “Anh có phiền hay không.”
Tay Lục Cường hơi tê, đẩy nhẹ bả vai cô: “Mẹ nó, em dám đánh anh?”
“Ai kêu anh động thủ trước.”
“Chạm vào cũng không được sao?”
“Phiền chết anh.”
Lục Cường cắn chặt hàm răng, hung hăng vỗ vào mông Lô Nhân mấy cái, quát: “Có phiền thì anh cũng là chồng hợp pháp của em.”
Lô Nhân bị đánh đau quá liền nổi giận đứng lên, tiện tay cầm chiếc gối mềm mại vỗ vào mặt đối phương: “Lục Cường, anh thật đáng ghét.” Cảm xúc kích động nhưng lại bài trừ vài giọt nước mắt sắp rơi ra.
Anh ngơ ngác một hồi, phản ứng chậm nửa nhịp, nghiêng người qua ôm cô. Anh dùng đầu lưỡi liếm liếm môi cô, nói: “Anh sai rồi, em đừng lộn xộn nữa được không.”
Lô Nhân nhéo ngực Lục Cường một cái, hét: “Anh xuống mau.”
“Xuống đâu cơ chứ?”
“Không được nằm trên giường.”
Mông Lục Cường đặt cạnh mép giường, cô đạp một cước anh liền trượt xuống, lúc sắp rơi xuống đất anh nhanh chóng dùng tay chống đỡ rồi lại linh hoạt nhảy lên, hình tượng buồn cười chật vật.
Lô Nhân nhìn về phía Lục Cường, lau mặt nhưng lại cười nhạo đứng lên.
Sắc mặt anh không tốt, nói: “Em coi chừng anh.”
Hiện tại cô không còn sợ anh nữa, tay chỉa về phía cửa: “Anh ra ngoài phòng khách mà ngủ.”
Lục Cường cầm chiếc gối bên cạnh lên, giọng ỉu xìu: “Phòng khách lạnh lắm.”
Cô lại đẩy đẩy anh phàn nàn: “Anh đang cố ý có phải không, rõ ràng là biết em đang dưỡng thai!”
Lục Cường khoanh tay suy nghĩ, xoa ót hai cái, Lô Nhân vẫn còn thở gấp nhìn anh, cô ngồi sang một bên, lòng bàn tay chống lên nệm, bụng to như nắp nồi, gánh nặng trầm trọng. Lục Cường đau lòng muốn ôm Lô Nhân nhưng lại không dám, anh không thể chọc giận cô, khom lưng âm thầm ôm đệm chăn chuẩn bị bước ra ngoài.
Lô Nhân nói: “Đóng cửa cho kỹ.”
“Em giỏi lắm, chờ em sinh xong rồi biết tay anh.” Lục Cường nhàn nhạt nở nụ cười, lại nhanh chóng hôn lên trán và môi cô, cắn răng nói: “Vì đứa bé, cố chịu vậy.”
Đương nhiên nói thì nói vậy cũng không thể chấp nhặt với cô, anh hâm sữa rồi nhìn cô uống xong mới yên tâm lui ra ngoài.
Cứ thế một tháng trôi qua, lần nào Lục Cường cũng vụng trộm tiến vào phòng của con gái. Điều này càng khiến cho con gái quấn quýt lấy anh. Tiền Viện Thanh biết được cũng làm ngơ, một lòng một dạ nấu canh bồi bổ thân thể cho Lô Nhân, anh ở trong nhà không có địa vị, nén giận rốt cuộc cũng chờ đến ngày dự tính cô sẽ sinh.
Hôm nay khám thai bác sĩ nói dinh dưỡng của cô quá dư thừa, đề nghị giảm bớt khẩu phần, mấy ngày nay nên tản bộ nhiều.
Từ phòng bệnh đi ra, Lô Nhân nhìn thấy một người phụ nữ cũng mang thai như mình nhưng vẫn mang giày cao gót và trang điểm sắc sảo. Cô nhìn vài lần liền cảm thấy rất quen, đột nhiên cô nhớ tới một người, gặp lại sau nhiều năm nhưng lại khiến cho ký ức của con người ta vẫn mới mẻ. Bên cạnh cô ta là một người đàn ông đầu hói béo phì, tuổi tác được liệt vào hàng trung niên, trên người ông ta mặc toàn hàng hiệu, căn bản không phải là Lưu Trạch Thành, là người đàn ông đã phản bội cô năm xưa.
Lục Cường ôm thắt lưng Lô Nhân hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”
Cô chợt hoàn hồn: “Nên tản tản bộ nhiều.”
“Em nhìn gì vậy?” Anh liếc mắt về phía sau xem xét.
Lô Nhân thu hồi tầm mắt, cô nghiêng đầu hạnh phúc dựa vào ngực anh, cười nói: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”
Bên ngoài trời mưa lâm râm, Lục Cường ngẩng đầu nhìn trời, tâm tình thật tốt.
Hai người nhìn nhau: “Qua bên kia ngồi nghỉ một chút nhé?”
“Vâng.”
Lục Cường từ trên xe mang ô che tới, mưa bụi triền miên đánh vào mặt ô, lúc nhất thời bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi.
Lô Nhân hỏi: “Anh thích trời mưa?”
“Ừ.”
“Vì sao?”
Lục Cường nói: “Ngày đó ra tù trời đổ cơn mưa.”
Lô Nhân ngẫm nghĩ, cuối cùng cô mỉm cười: “Tái sinh không phải là điều tốt lành hay sao?”
Lục Cường cũng không giải thích, khóe môi nhàn nhạt nở nụ cười.
Đi qua vài con đường mưa rơi dần dần thành lớn. Bọn họ đụt mưa ở trong hành lang gấp khúc, nước mưa hình thành thành cột nước thuận theo mái hiên chảy xuống, giọt mưa tí tách nện trên mặt đường.
Có đôi tình nhân chạy ngang qua bọn họ, tiếng cười rộn ràng.
Lô Nhân nhìn thấy bọn họ chạy đi, đùa cợt hỏi: “Vì sao lúc trước anh lại yêu em?”
Lục Cường nói: “Em có một vóc dáng rất đẹp.”
Cô đánh vào cùi chỏ của anh một phen: “Không đứng đắn.”
“Không đứng đắn với em thôi.” Anh nhìn cô nói: “Vậy em kể xem, quan tâm đến anh từ khi nào?”
Lô Nhân không nói.
“Lúc nhảy Bungee?”
Lô Nhân trừng mắt nhìn: “Không sớm như vậy.”
“Em đồng ý để anh sờ soạng còn nói không phải?”
Mặt cô đỏ bừng rụt rè nói: “Chỉ là có chút thiện chí đối với anh.” Mím môi dưới: “Là tình cảm đơn thuần.”
Lục Cường cười gượng, bỗng nhiên môi anh dán sát tai cô: “Nhìn em gàn bướng bảo thủ nhưng kỳ thực trong lòng rất muốn quấn lấy anh, muốn tìm kích thích lại thiếu can đảm, vừa vặn gặp phải anh…” Anh nhỏ giọng nói: “Đụng phải thân thể cường tráng như anh làm sao em có thể dễ dàng từ chối.”
Bị anh nói trúng tim đen cô khẽ hừ một tiếng, nhéo mạnh vào eo anh.
Lục Cường nhanh nhẹn tránh né, duy trì khoảng cách cùng Lô Nhân.
Anh hỏi: “Thế thì khi nào?”
Cô xoay đầu đi không thèm để ý.
“Không biết đùa cợt.”
Tránh né một lát, Lô Nhân chung quy trả lời: “Chắc là hôm em phát sốt, cũng có thể là sau ngày hôm đó.”
“Trễ như thế sao?” Lục Cường vỗ vỗ đỉnh đầu Lô Nhân, khó chịu nói: “Đừng xem anh là trai bao chứ.”
Lô Nhân cười rộ.
“Phục vụ còn chưa đủ hài lòng sao?”
Nháy mắt mấy cái, nói: “Cho anh đạt điểm trung bình.”
Anh khẽ cười nhạo, nhìn xem bên ngoài lại nhìn Lô Nhân: “Lạnh không?”
Lô Nhân nói: “Một chút.”
“Lại đây.”
Bàn tay anh xoa nắn lên gương mặt cô, chờ đến khi nhiệt độ thân thể của cô ấm dần anh mới chậm rãi ngừng lại.
Xuyên qua màn mưa, bọn họ nhìn về phía đường cái nhộn nhịp.
Hành lang gấp khúc chỉ còn lại hai người.
Nếu nói là tình yêu thì cũng không có gì ngọt ngào hơn những thứ này.
Hoặc là.
Trong đêm giá lạnh, vừa khéo anh có thể giúp em sưởi ấm.