Bị cánh tay vững vàng của Dư Trì chặn lại, Hồ Nhất Dương mới phát giác bản thân có điểm quá khích. Vừa rồi, dựa vào thể trọng này của cậu ta, suýt chút nữa làm Thịnh Ly ngã xuống.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu kiềm chế chút. Lát nữa bị coi như biến thái mà lôi đi, tôi không giúp được đâu.”
Từ Dạng kéo Hồ Nhất Dương qua một bên, dáng vẻ tươi cười có chút ngượng ngùng nhìn về phía Thịnh Ly, “Nữ thần đừng tức giận, cậu ta là quá kích động, bảo đảm không phải biến thái.”
Mặt Hồ Nhất Dương đỏ lên, vội giải thích: “Ly Ly em không phải biến thái! Em thật sự không phải! Em…”
Thịnh Ly lúc trước từng bị fan cuồng nhào tới ôm, vừa rồi xác thật có chút kinh ngạc. Dư Trì thu tay về, đút vào túi quần, nhìn cô.
“Ban nãy chị gửi tin nhắn bị tên não tàn này nhìn thấy, cầu xin tôi đưa tới đây. Hết cách, đành phải đem bọn họ tới một lần.”
Trời mưa hơn hai tiếng đồng hồ, bọn họ không đi được đâu, đành đến phòng game ở trung tâm thương mại chơi một lúc. Dư Trì đang chơi bắn súng, điện thoại để bên cạnh. Thịnh Ly gửi tin nhắn đến, màn hình hiện lên tên cô.
Hồ Nhất Dương vừa nhìn thấy liền phát điên, hỏi anh “Thịnh Ly” gửi tin nhắn là thật hay giả.
Ngay cả Từ Dạng và Triệu Thù Đồng cũng tò mò, Dư Trì bị bọn họ truy hỏi có chút phiền phức, giải thích qua loa hiện tại đang làm trợ lý tạm thời của Thịnh Ly. Hồ Nhất Dương ngược lại không đánh anh, nhưng cầu xin anh đưa họ đến đoàn phim. Dư Trì không chịu được tên mập này làm nũng với mình, lại nói, còn là đàn ông con trai.
“Tôi tin cậu.” Thịnh Ly khẽ cười, hỏi: “Mọi người đã ăn chưa?”
Từ Dạng ngại ngùng đáp: “Vẫn chưa đâu. Bọn em nghe nói có thể đến đoàn phim, sợ Dư Trì đổi ý liền tức tốc chạy qua.”
“Ăn cơm hộp của đoàn phim được không?”
Thịnh Ly đứng bên trái Dư Trì, lướt nhẹ qua vai anh, ngẩng đầu lên: “Nếu không muốn ăn, bảo Dư Trì đi mua thứ khác cho mọi người. Tôi mời khách.”
Hồ Nhất Dương hai mắt sáng ngời, khẩn trương nói: “Có thể ăn cơm hộp của đoàn phim sao? Vậy em muốn ăn!”
Cơm bên ngoài có thể ăn bất cứ lúc nào, nhưng loại chuyện như cùng nữ thần ăn cơm hộp, cả đời này chỉ có một lần!
Những người khác không có ý kiến.
Hầu như mỗi ngày đoàn phim đều thừa vài phần cơm hộp, đôi khi là có người ra ngoài ăn nên bỏ lại. Nếu như thừa, thông thường đều mang cho chó hoang mèo hoang gần đó.
Đợi đoàn phim chia suất ăn xong, Dư Trì đem năm hộp về phòng nghỉ.
Ngoài ra có một phần phong phút hơn, là dành cho Thịnh Ly.
Thịnh Ly nhìn Dư Trì đem cơm hộp chia cho bạn học xong, hai tay anh trống trơn.
“Hết rồi sao?”
Dư Trì liếc nhìn cô, nhớ đến thường ngày đều là Viên Viên sắp xếp ổn thoả việc ăn uống, Thịnh Ly không động tay vào. Anh hơi dừng lại, đem toàn bộ nắp cơm hộp mở ra, nắp nhựa trắng chất đống thành chồng. Anh quay người ngồi xuống ghế, đôi chân dài không có chỗ để thả lỏng, hơi khom lưng nhìn điện thoại, thản nhiên nói: “Ừm, muộn một chút tôi ra ngoài ăn là được.”
Triệu Thù Đồng bên cạnh nói nhỏ: “Phần cơm này nhiều quá, tớ ăn không hết được, để tớ chia cho cậu một nửa.”
“Không cần, cậu ăn đi.” Dư Trì không ngẩng đầu, thanh âm lãnh đạm.
Thiếu nữ mười mấy tuổi da mặt nói cho cùng vẫn mỏng, bị Dư Trì từ chối, Triệu Thù Đồng xấu hổ không nói gì. Trước đó Thịnh Ly chỉ phỏng đoán, hiện tại căn bản chắc chắn một điều, cô gái này thích Dư Trì, hơn nữa đã thích anh khá lâu.
Cùng nhau ăn một phần cơm, loại chuyện mơ hồ ám muội thế này, Dư Trì từ chối rồi, nói rõ anh đối với cô gái này không có ý gì.
Thịnh Ly không nói không rằng chia cơm, giữ lại cho mình một phần ba, sau đó đá vào đôi giày thể thao của Dư Trì. Dư Trì ngẩng đầu lên, Thịnh Ly ra hiệu: “Tôi ăn ít, cậu ăn chỗ này đi, nếu không rất lãng phí.”
Dư Trì lạnh nhạt nhìn cô, cúi đầu vào điện thoại: “Ừm, công việc trợ lý bao gồm…”
“Vậy thì nhanh ăn đi.”
Thịnh Ly ngắt lời, không cho phép anh làm cô thất thố trước mặt mọi người.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có thể chụp ảnh không ạ?” Hồ Nhất Dương rụt rè đặt câu hỏi.
Thịnh Ly cười, đứng dậy nói: “Hiện tại có thể chụp, đợi lát nữa thì không được đâu.”
Hồ Nhất Dương tranh thủ chạy đến, chiếm vững vị trí cạnh cô.
Từ Dạng so với cậu ta bình tĩnh hơn nhiều, nhưng cũng muốn cùng nữ thần đứng chung một chỗ. Dù sao sau này xuất đạo, nổi tiếng rồi, còn có thể khoe khoang năm mười tám tuổi chụp ảnh với nữ thần. Cậu quay đầu lễ phép hỏi: “Nữ thần, em có thể đứng cạnh chị không?”
Từ Dạng vẻ ngoài anh tuấn ôn nhu, lại rất lịch thiệp. Nghe nói theo học thanh nhạc, còn thi đỗ Bắc Ảnh, xem như học đệ nhỏ của Thịnh Ly. Thịnh Ly thâm tâm nghĩ, học đệ này so với Dư Trì ngoan ngoãn hơn nhiều, cô đối với cậu ấn tượng rất tốt.
Cô mỉm cười đồng ý: “Tất nhiên có thể.”
Triệu Thù Đồng dù sao vẫn là nữ sinh nhỏ, đối với việc cùng minh tinh chụp ảnh cũng rất hứng thú.
Mọi người đều vây quanh Thịnh Ly.
Ngoại trừ Dư Trì.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hồ Nhất Dương đưa di động cho Dư Trì, ngữ khí ganh tị: “Cậu giúp bọn tớ chụp đi. Dù sao gần đây cậu làm việc ở đoàn phim, lúc nào chụp ảnh đều có cơ hội.”
Dư Trì đứng cạnh cửa chụp cho bọn họ mấy tấm, Từ Dạng quay sang hỏi Triệu Thù Đồng: “Cậu có mang gậy tự chụp không? Lấy ra đi, để Dư Trì chụp cùng chúng ta.”
Tình cờ đúng lúc thợ trang điểm bước đến: “Ly Ly, phải chuẩn bị hoá trang rồi, sợ không kịp thời gian.”
“Được, chị qua ngay.” Thịnh Ly nhìn Dư Trì, gọi lại thợ trang điểm: “Mao lão sư, giúp nhóm học sinh này chụp vài tấm đi.”
Thợ trang điểm cười đáp ứng: “Được thôi.”
Dư Trì vốn không muốn chụp, nhưng tất cả bọn họ đều nhìn anh, anh đành đi qua, đứng cạnh nam sinh gần nhất.
“Chuẩn bị xong chưa?” Thợ trang điểm hỏi.
“Chờ chút ạ.”
Nam sinh cười đẩy nữ sinh bên cạnh, nữ sinh cười hiểu ý, kéo Triệu Thù Đồng đang đứng cạnh Từ Dạng chuyển sang vị trí bên Dư Trì.
Dư Trì khẽ cau mày.
Triệu Thù Đồng đứng cạnh anh mặt đỏ bừng, mỉm cười nhìn vào ống kính.
Thịnh Ly lòng thở dài một hơi, mấy người bạn học này bị mù hay sao? Không nhìn ra Dư Trì đối với cô bé kia không thích thú? Mù quáng gán ghép cái gì chứ.
_____
Đoàn phim bảo mật quay chụp, cấm tuyệt đối quay lén, cũng không cho người hâm mộ tới thăm ban.
Lúc chính thức khởi quay, đám người Từ Dạng nhìn từ xa một lúc liền bị Dư Trì hai tay đút túi quần, lười nhác chắn tầm nhìn phía trước, đưa bọn họ ra ngoài.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hồ Nhất Dương cẩn thận ôm tấm ảnh có chữ ký của Thịnh Ly trong lòng, lưu luyến: “Tớ cảm thấy như là nằm mơ. Vậy mà có thể cùng nữ thần ăn cơm, còn chụp ảnh, tớ thậm chí còn đứng cách chị ấy một chút một chút thế này!”
Cậu ta đột nhiên giữ chặt Dư Trì, đầy mong đợi hỏi: “Trì ca, cậu hỏi nữ thần xem cô ấy còn thiếu trợ lý không?”
“Hồ Nhất Mập, đừng nghĩ tới có được không?” Từ Dạng vỗ gáy cậu ta, cười nói, “Không bằng cậu nịnh bợ tớ đi. Sau này tớ nổi tiếng rồi, không thiếu cơ hội gặp lại nữ thần. Cậu muốn chữ ký minh tinh nào đều có.”
“Vậy chúc cậu sớm nổi tiếng.” Hồ Nhất Dương không mấy chuyên tâm chúc phúc, lại bắt đầu lải nhải về Thịnh Ly, “Các cậu nói xem, người thế nào mới xứng với nữ thần của tớ?”
“Có tiền, có nội hàm.”
Một nam sinh nói: “Phú nhị đại thôi!”
Từ Dạng mắng: “Nông cạn.”
Hồ Nhất Dương đồng tình: “Chính xác, nữ thần của tớ còn lâu mới nông cạn như thế. Không biết chị ấy thích người như thế nào, xuất đạo lâu vậy rồi tin đồn không ít, nhưng trước giờ chưa từng công khai thừa nhận qua, không phải là chưa từng yêu đương chứ?”
Người từ đầu không nói một lời Dư Trì hờ hững liếc cậu ta một cái. Nếu như Hồ Nhất Dương biết nữ thần mà cậu ta tôn thờ, không những không thích dạng thành thục trầm ổn, chỉ thích bao nuôi tiểu thịt tươi, thậm chí năm lần bảy lượt muốn bắt về bao nuôi, động một chút là trêu chọc anh.
Nói không chừng sẽ từ fan sang thành anti Thịnh Ly?
Hoặc là, trực tiếp tại đây đánh anh một trận?
Bọn họ đi ra đến cửa, hai nữ sinh sang quán bên cạnh mua trà sữa.
Dư Trì đứng trước cửa hàng tiện lợi 24 giờ, Từ Dạng nhìn anh mua bao thuốc, cười cười quay lại hỏi: “Cậu còn nhớ Khương Nam không? Chính là người đại diện mà hồi cấp hai chúng ta ra ngoài ca hát vô tình đụng phải?”
Dư Trì cau mày, lạnh giọng hỏi: “Anh ta tìm cậu rồi?”
Từ Dạng nhớ ban đầu Khương Nam tìm đến Dư Trì, Dư Trì còn cùng anh ta mâu thuẫn một trận. Sau đó, Dư Trì giải thích rằng người này tuyển dụng ngôi sao, muốn anh đi diễn xuất, nhưng lại bị anh chửi là có bệnh.
Khi đó, Khương Nam bí mật đưa cho Từ Dạng một tấm danh thiếp. Nhìn xong danh thiếp mới biết rằng, người kia không phải là tuyển dụng ngôi sao gì cả, mà là người đại diện của truyền thông giải trí Tinh Tình. Từ Dạng thấy Dư Trì tức giận, không đem chuyện này nói cho anh.
Tinh Tình là một công ty giải trí nhỏ không tên tuổi, trong tay có vài nghệ sĩ, nhưng đều không nổi tiếng.
Từ Dạng không hiểu vì sao sắc mặt Dư Trì khó coi như vậy, do dự nói: “Ừm, nói chuyện ký hợp đồng với tớ. Hai ngày trước tới nhà cùng ba mẹ tớ đàm phán.”
Dư Trì nhìn chằm chằm, hỏi: “Cậu ký?”
“Ừm…”
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thanh âm Dư Trì lạnh hơn: “Mấy năm?”
Từ Dạng liếm khoé miệng, nhìn vẻ mặt lạnh tanh không chút biểu tình của đối phương, có chút hoảng: “Năm, năm năm…”
“Dm.” Dư Trì chửi thề một tiếng: “Trước khi ký hợp đồng không tìm hiểu qua công ty sao? Công ty đó chỉ có một vài diễn viên nhỏ không nổi tiếng, cậu cmn một sinh viên nhanh nhạc, ký công ty đó, có tiền đồ gì? Cậu đần sao.”
Người theo học nghệ thuật quá nhiều, mỗi năm sinh viên tốt nghiệp đếm không xuể, có thể ký kết với công ty chủ quản đã là một trong số ít những người may mắn, chưa nói đến sau này thế nào.
Từ Dạng thấy bản thân vừa thi đỗ Bắc Ảnh đã có công ty chiêu mộ, đây là một việc rất vui, cậu muốn chia sẻ với người anh em tốt, thế nào bị bị mắng một trận. Cậu tức giận nói: “Tớ tại sao mà đần chứ?”
“Sao vậy sao vậy? Hai người sao lại cãi nhau rồi?”
Hồ Nhất Dương quay đầu, thấy hai người tranh chấp, khẩn trương chạy đến đứng giữa.
Dư Trì hít sâu một hơi, bất giác có điểm bất lực, nhìn Từ Dạng: “Không có gì, tôi về đây.”
Nói xong, quay người rời đi.
_____
Dư Trì ra ngoài địa điểm quay phim, đứng đầu hẻm châm điếu thuốc, sắc mặt lạnh đến phát sợ, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Rất nhanh, đầu dây bên kia bắt máy.
“Ai da, Dư Trì à, hiếm khi cậu chủ động gọi cho tôi. Nghĩ thông rồi?”
Dư Trì nhả một làn khói, lạnh giọng hỏi: “Khương Nam, anh cố ý phải không?”
“Cố ý cái gì?” Khương Nam hỏi ngược, cười một tiếng, “Cậu nói về Từ Dạng sao? Chuyện này sao có thể cho là cố ý. Tôi nhìn thấy cậu ta có tiềm năng, muốn ký kết thì sao. Giống như lúc trước tôi ký với cậu vì biết vận khí và tài năng của cậu đều rất tốt.”
“Tôi chưa từng ký với anh.”. Dư Trì đã lâu không bị người khác chọc giận, “Tôi chưa từng nhận.”
“Bố mẹ cậu ký, mười năm, đến hiện tại vẫn còn sáu năm hiệu lực. Giấy trắng mực đen, cậu không nhận cũng phải nhận.” Khương Nam cười khẩy, “Lúc bố mẹ cậu ký hợp đồng, đã cầm không ít tiền của tôi đâu.”
Dư Trì cúp máy, cả người dựa vào tường, hơi nghiêng đầu nhìn lên màn đêm tẻ nhạt thâm trầm không ánh sáng.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lúc sau, nghe có tiếng bước chân, tầm mắt chuyển hướng nhìn người đang đi tới.
Thịnh Ly cầm một cốc nước nóng đứng trước mặt anh, nghiêm túc trách móc: “Trợ lý Dư, tôi tìm cậu nửa ngày, hoá ra trốn ở đây hút thuốc làm biếng?”
Cô đưa tay lấy điếu thuốc của anh, cúi đầu nhìn, đưa lên miệng hít một hơi, sau đó bóp nát, ném vào thùng rác bên cạnh.
Dư Trì khẽ động, cúi đầu không biểu tình nhìn cô.
“Hút thuốc thú vị không?”
“Không thú vị, nên tôi vứt đi rồi.”
Thịnh Ly nhấp một ngụm nước nóng, ngẩng đầu đưa mắt câu dẫn nhìn anh.
“Hôn môi mới thú vị, có muốn thử không?”
*
Lời của Editor:
Thịnh Bạch Liên đúng là Thịnh Bạch Liên, thương cho Dư Tiểu Trì ngày đêm ăn thính...