Một lúc sau, nhân viên công tác mời Giang Đông Mẫn và Dư Mạn Kỳ rời khỏi trường quay, thời điểm rời đi hai người không biết quay đầu lại nhìn biết bao lần.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Ly thấy vậy cười lạnh một tiếng, đứng dậy đi đến bên Dư Trì, nói nhỏ chỉ hai người nghe thấy: “Dư Tiểu Trì, anh đang nghĩ gì thế? Có thể nói với bạn gái của anh không?”
“Em nhất định phải gọi anh Dư Tiểu Trì?” Dư Trì nhíu mày cúi đầu.
“Không thì gọi là gì?” Thịnh Ly nghiêm túc đưa ra vài ý kiến: “Anh yêu, bảo bối, hay giống như mấy người bạn học khác, gọi anh Trì ca?”
Dư Trì cười nhìn cô: “Vậy em gọi là Trì ca đi.”
Thịnh Ly nheo mắt: “Anh nhỏ hơn năm tuổi, dám để em gọi là Trì ca? Không biết xấu hổ.”
Vừa mắng người ta không biết xấu hổ, giây tiếp theo, cô cười ngọt ngào gọi anh: “Trì ca.”
“………”
Dư Trì không ngờ cô thật sự gọi thế, anh nhìn cô có chút kinh ngạc, đoàn phim đang bận rộn chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo, anh hạ giọng hỏi: “Không phải là nói anh không biết xấu hổ sao? Em còn gọi.”
Thịnh Ly thành thật đáp: “Còn không phải là để an ủi anh sao?”
Dư Trì trầm mặc nhìn cô mấy giây, sợ bị người khác nhận ra điểm khác thường, lại quay đầu về phía trước, thấp giọng nói: “Không nghĩ gì cả, chỉ là có chút chán ghét cách bọn họ nhìn anh. Ánh nhìn tham lam đấy, bao nhiêu năm vẫn không đổi, khiến anh cảm thấy mình giống như một món hàng rẻ tiền.”
Anh tự giễu cười.
“Lúc đó bán anh đi, quả thật là rất rẻ. Nếu như Khương Nam đưa họ 300 vạn, có lẽ anh sẽ không quá khó chịu như thế. 30 vạn quá ít rồi, nếu không phải anh và mẹ nhìn giống nhau, anh còn hoài nghi bà có phải mẹ ruột của anh hay không.”
Thịnh Ly vốn dĩ muốn nói em giúp anh chuộc thân, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt về.
Hợp đồng mà Khương Nam ký khi đó khẳng định không đơn giản, phí bồi thường ít nhất cũng vài trăm vạn. Hai người đang trong mối quan hệ yêu đương nghiêm túc, với tính cách và lòng tự tôn của Dư Trì, chắc chắn sẽ không nhận tiền của cô.
Làm thế nào mới khiến anh chấp nhận đây?
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Ly quay đầu nhìn anh, đột nhiên khẽ hỏi: “Tối nay, có muốn đến tìm em?”
Dư Trì: “………”
Cô không cảm thấy đề tài thay đổi quá nhanh sao?
Thịnh Ly hoàn toàn không thấy thế, nhìn anh không đáp, lại đổi cách hỏi: “Vậy em đến tìm anh?”
“Khụ, khụ!”
Viên Viên đứng sau ho dữ dội, nhắc nhở hai người phải chú ý hiện trường, không được tuỳ tiện nhắc đến mấy loại chuyện tế nhị! Đúng lúc, trợ lý đạo diễn đi tới gọi Thịnh Ly, giải cứu cho Viên Viên một phen.
Thịnh Ly đi rồi, Viên Viên phức tạp nhìn qua Dư Trì, do dự không biết nói gì.
Ngữ khí Dư Trì nhàn nhạt: “Còn chuyện khác?”
Viên Viên: “…… Không có.”
Cô thở dài, một lần nữa nhận ra có khuôn mặt đẹp là một việc rất quan trọng.
_____
Tối nay Dư Trì chỉ có hai cảnh, chưa đến mười giờ đã quay xong. Đạo diễn Lưu hô to một tiếng “Qua” xong, gọi DưTrì lại.
“Dư Trì, cháu qua đây một lát.”
Anh bước tới.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đạo diễn Lưu châm thuốc hít một hơi, rồi hỏi: “Người đại diện của cháu bao giờ tới? Tiền lương chưa bàn bạc đã đồng ý diễn, cháu là người mới, đại khái không hiểu rõ mấy chuyện này. Vẫn nên để người đại diện sớm tới đây một chút, đem hợp đồng qua.”
Dư Trì đoán Giang Đông Mẫn hẳn đã gọi điện thoại cho Khương Nam, bình tĩnh đáp: “Có lẽ ngày mai sẽ tới.”
“Cháu diễn rất tốt, tính cách lãnh đạm, ngoại hình thì càng không phải nói, sau này nhất định sẽ vô cùng nổi tiếng.” Đạo diễn Lưu hài lòng vỗ vai anh, “Về nghỉ ngơi đi.”
Dư Trì không có trợ lý, trong lúc quay phim điện thoại tạm thời đưa cho Viên Viên giữ, Viên Viên đem điện thoại đưa anh: “Vừa rồi di động cậu rung lên mấy lần, một là Từ Dạng, hai là số lạ.”
Số lạ đại khái là Khương Nam đi, bởi vì Dư Trì trước giờ đều không lưu số của hắn, thậm chí còn từng chặn qua. Anh cầm điện thoại: “Cảm ơn.”
Dư Trì thay trang phục đi ra, đứng tại mái đình không người, gọi điện cho Từ Dạng.
Đây là lần đầu tiên hai người gọi điện cho nhau, kể từ mâu thuẫn lần trước.
Từ Dạng rất nhanh bắt máy, cười cười nói: “Trì ca, sao lâu như vậy mới nghe điện?”
Dư Trì trực tiếp hỏi: “Tìm tớ có việc gì?”
“À, ngày mai tớ và người đại diện đến Ảnh Thị thành, nói trước với cậu để nếu có thời gian gặp nhau một lúc.” Từ Dạng hiển nhiên vẫn chưa biết điều gì, “Nói rằng đi đến đó có thể gặp đạo diễn và nhà sản xuất, nếu có cơ hội vẫn nên diễn xuất trước.”
Dư Trì nhíu mày: “Cậu không phải muốn làm ca sĩ sao? Mỗi năm chương trình tuyển chọn nhiều như vậy, cậu biết hát biết nhảy, vì sao không thử tham gia?”
Từ Dạng hít một hơi: “Anh ta nói làm ca sĩ không dễ dàng gì, chương trình rất nhiều điểm tối, không tiền không tư bản rất khó đi đến cuối cùng.”
Lòng Dư Trì cười lạnh, hỏi: “Anh ta có nói qua chuyện này với cậu chưa?”
“Nói chuyện gì?” Từ Dạng tò mò.
Dư Trì ngồi trong đình, vị trí cao, ánh sáng heo hắt, có thể nhìn thấy ở điểm quay phim không xa, Thịnh Ly và Nguỵ Thành đang quay một cảnh thân mật. Anh nhìn thấy hai người ôm nhau, Nguỵ Thành cúi đầu hôn lên trán cô, không nhịn được mà nhíu mày, đem bao thuốc lá từ trong túi ra châm một điếu, tâm tình phiền muộn hít một hơi.
Dư Trì chưa từng nói qua chuyện bản thân trước mặt bạn bè, với hợp đồng có hiệu lực sáu năm với truyền thông giải trí Tinh Tình, trước khi Thịnh Ly thuyết phục anh tham gia thử vai, anh đã lên kế hoạch cho sáu năm tới, cố gắng lăn lộn sống qua ngày. Sáu năm sau, anh mới chỉ 24 tuổi, lúc đó đại khái đang học cao học hoặc khởi nghiệp, công việc và cuộc sống của anh sẽ khác xa với giấc mộng làm diễn viên hồi nhỏ.
Có lẽ ngoại trừ Giang Đông Mẫn, Dư Mạn Kỳ và Khương Nam, sẽ không còn ai nhớ hồi nhỏ anh đã từng diễn xuất, ký hợp đồng với công ty chủ quản, tất nhiên cũng không ai biết, anh bị mẹ ruột bán rẻ như một món hàng.
Đó là sau khi Dư Trì lên cấp ba, mất hơn ba năm mới đem chấp niệm và ước mơ ngày xưa từ bỏ, bình tĩnh chấp nhận đi một con đường khác của đời này.
Mặc dù mỗi lần nghe Hồ Nhất Dương nhắc đến Thịnh Ly, nghe các nữ sinh trong lớp nhắc đến Lộ Tinh Vũ, tim anh như bị dao đâm, nhất thời thở không thông. Nhưng sau tất cả, anh cảm thấy hài lòng ở chỗ, để cho Dư Mạn Kỳ thất vọng chính là loại báo thù hiểm nhất.
Bà cho rằng anh không diễn xuất là phản nghịch, vậy anh càng không để cho bà như ý, phản nghịch cho đến cùng.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu như thi Đại học xong, không ngoài ý muốn, không đụng phải Thịnh Ly.
Nếu như Thịnh Ly không câu dẫn khắp nơi, chà đạp thẳng lên vết thương lớn nhất lòng anh, lại dễ dàng nhìn thấu nội tâm anh, đem bảo vật mà bản thân cất giữ bao năm tặng anh, lại ngọt ngào nói rằng anh chính là kho báu mà cô đào được…
Anh cũng sẽ không bị đố kỵ và dục vọng chiếm hữu khống chế, tham gia thử vai, cùng Lộ Tinh Vũ tranh chấp vai diễn Dương Lăng Phong này.
Dư Trì mặt không biến sắc quay người, đưa lưng về phía trường quay, nhắm mắt làm ngơ với cảnh mờ ám đó.
Trong điện thoại, Từ Dạng truy hỏi: “Nói cái gì? Sao không có âm thanh rồi? Bên cậu có tín hiệu không?”
Dư Trì dựa vào lan can, nhả ra một làn khói, trong tay kẹp điếu thuốc, giọng điệu rất bình tĩnh: “Từ Dạng, tôi cùng truyền thông giải trí Tinh Tình còn sáu năm hợp đồng, người đại diện của tôi chính là Khương Nam.”
Từ Dạng bị một lời này doạ đến phát ngốc, trầm mặc vài giây rồi bật cười: “Trì ca, cậu đùa cái gì thế? Cậu không phải rất ghét Khương Nam sao? Năm cấp hai còn từng đánh anh ta, bảo anh ta cút đi. Lần trước tớ nói với cậu chuyện ký kết với anh ta, cậu còn mắng tớ là đần.”
Cậu càng nói càng thấy kỳ lạ: “Cậu đang lừa tớ sao? Hôm nay đâu phải ngày Cá tháng Tư a!”
“Hợp đồng không phải tớ ký.” Yết hầu Dư Trì khẽ lăn, chế giễu cười: “Là mẹ tớ ký, bốn năm trước.”
Từ Dạng a một tiếng, sau đó không nói gì.
Một lúc sau, giống như nhớ ra điều gì, vội hỏi: “Trước kia Triệu Thù Đồng nói cậu và đứa trẻ trong bộ phim 《 Hoa Sát 》rất giống nhau, có phải là cậu thật không?”
Chuyện này không phải bí mật gì trong lớp, đầu tiên là có một nữ sinh phát hiện ra, sau đó Triệu Thù Đồng xem được, vui vẻ cầm bức ảnh đến nói với Dư Trì: “Dư Trì cậu xem, đứa trẻ này thật giống cậu.”
Ở trường học, kiểu nam sinh đẹp trai, tính cách lạnh lùng, thành tích xuất chúng như Dư Trì tuyệt đối được nữ sinh yêu thích và ngưỡng mộ, người theo đuổi anh có rất nhiều. Ngày thường thái độ Dư Trì đối với nữ sinh lạnh nhạt, nhưng chưa từng thẳng mặt khiến nữ sinh thất thố, lần đó anh lại lạnh nhạt nói: “Con mắt nào của cậu nhìn ra là giống tôi? Nên đi đo kính rồi.”
Câu này nói đùa thì không sao, nhưng người tinh mắt đều nhìn ra, vẻ mặt của Dư Trì mang bao phần lạnh lẽo, không hề giống đùa giỡn.
Nụ cười trên môi Triệu Thù Đồng đông cứng lại, uất ức như sắp khóc.
Lúc đó, Từ Dạng vội vàng giải vây: “Dư Trì nói đùa đó! Cậu đừng có bị doạ, khóc liền thua…”
Nói xong, cậu ta liếc qua màn hình điện thoại Triệu Thù Đồng, sửng sốt quay sang Dư Trì: “Này trời ạ, giống thật đó.”
Triệu Thù Đồng đem điện thoại hạ xuống, cười không được tự nhiên: “Thật ra không giống lắm, cậu đừng giận nhé.”
Chiều hôm đó, Từ Dạng còn tự mình lấy danh nghĩa Dư Trì, đưa cho Triệu Thù Đồng một hộp socola để dỗ dành người ta.
Dư Trì đem điếu thuốc dập đi, nói: “Là tớ.”
Anh không nói rõ ràng trực tiếp, nhưng đầu óc Từ Dạng thông minh, liên kết với một vài điều trước đó, cơ hồ đã đoán được. Cậu ta nói: “Đợi chút, não tớ có hơi loạn, để tớ sắp xếp lại. Có nghĩa là, mẹ cậu bốn năm trước ký hợp đồng, cậu không đồng ý? Khương Nam có phải làm ra chuyện gì xấu xa khiến cậu không có ấn tượng tốt, vì thế biết được tớ ký hợp đồng với anh ta xong mới mắng tớ là đồ đần?”
Dư Trì đơn giản đáp: “Đại khái là thế.”
Từ Dạng im lặng vài giây, thấp giọng nói: “Tại sao trước kia không nói? Nếu như cậu sớm nói, tớ có thể sẽ không xúc động mà ký hợp đồng cùng hắn.”
Ngữ khí cậu ta không có ý trách cứ, nhưng Dư Trì lại trầm mặc nói: “Xin lỗi”
“Thôi bỏ đi, cậu cũng đừng xin lỗi. Giờ thì tớ hiểu vì sao quan hệ của cậu và người nhà tệ thế rồi.” Từ Dạng thở dài, “Ngày mai gặp rồi nói sau.”
Điện thoại ngắt máy.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dư Trì dựa lan can, lại châm điếu thuốc khác.
Anh ngồi ở đình rất lâu, cho đến khi điện thoại liên tục rung lên.
Thịnh Ly: 【 Bảo bối, anh đi đâu rồi? Có phải âm thầm về nhà rồi không? 】
Thịnh Ly: 【 Chị đây còn chưa cho phép, sao có thể cứ thế mà đi? 】
Thịnh Ly: 【 Mau trở về đây. 】
Dư Trì cúi đầu, khoé môi đối diện màn hình cong lên, anh đứng dậy quay người bước đi, trả lời một câu: 【 Chưa đi, năm phút có mặt. 】
Trong phòng nghỉ, Thịnh Ly đã thay trang phục xong xuôi, cô mặc một chiếc váy trễ vai màu đen, để lộ hai đường xương quai xanh trắng nõn thẳng táp, mái tóc đen mượt mà xoã trên vai. Cô đã rất buồn ngủ, hiện tại uể oải nằm trên ghế ngủ gà ngủ gật.
Viên Viên đứng ở cửa, vừa thấy Dư Trì thì hét lớn: “Dư Trì, lúc trước cậu bỏ quên đồ ở phòng nghỉ này.”
Thịnh Ly cố gắng tỉnh táo lại, đứng dậy đi tới cửa.
Viên Viên lại khoa trương a một tiếng: “Em để quên ấm đun nước ở bên kia rồi, em đi lấy một lát. Ly Ly, chị đợi chút a.”
Vì để che tai mắt thiên hạ, Viên Viên cũng đủ liều.
Thịnh Ly liếc qua Dư Trì, nói với Viên Viên: “Đi đi.”
Đã hơn mười một giờ đêm, các diễn viên gần như đã về hết, chỉ còn vài người phục vụ ở lại dọn dẹp trường quay. Trường quay cách phòng nghỉ một đoạn, Dư Trì bình tĩnh nhìn Thịnh Ly, sau đó bước vào phòng nghỉ.
Phòng nghỉ không lớn, hai người đứng sau cánh cửa nửa kín nửa hở.
Dư Trì cao hơn Thịnh Ly 20cm, bóng anh đổ xuống người cô.
Thịnh Ly tiến lên một bước, ôm lấy eo anh, ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người, ngẩng đầu lên: “Anh vừa đi đâu thế?”
Dư Trì cúi xuống nhìn cô, phát hiện cô vẫn chưa tẩy trang, không khỏi nhíu mày, thấp giọng nói: “Đi đến đình bên cạnh chỗ em quay phim, gọi điện thoại.”
Thịnh Ly uể oải ồ một tiếng, hôm qua nửa đêm cô mới về nhà, ngủ quá ít, hiện tại cả người đều ngây ngốc. Cô há miệng muốn ngáp một cái, nhanh chóng vùi mặt vào ngực anh, sau đó ngẩng mặt nhìn lên. Dưới mắt và lông mi ẩm ướt, thoạt nhìn như vừa mới khóc.
Cô cười: “Buồn ngủ quá, tối nay em không có sức đi yêu đương vụng trộm nữa rồi.”
Dư Trì nhìn chằm chằm cô mấy giây, đưa tay lau mặt cho cô, khẽ nói: “Chị gái, trở về khách sạn, nhớ rửa mặt sạch sẽ.”