Ám hiệu mối tình đầu

 
 
Xe khởi động, tài xế lái xe rời bệnh viện, hoà vào màn đêm tối tăm.
 
 
Dư Trì dựa lưng vào ghế, tay trái đè lên trên bụng, mặt hơi ngoảnh lại. Ánh mắt anh nhẹ nhàng như cũ, toàn thân thanh niên phảng phất một luồng khí lạnh, khiến người ta cảm giác vừa đơn thuần lại hết sức thâm tình.
 
 
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
Giọng nói trầm thấp vang lên: “Ồ? Tôi vốn cho rằng chị từ lâu đã thích.”
 
 
Anh nói xong, quay đầu nhìn cửa sổ.
 
 
Thịnh Ly thấy lỗ tai như bị lông vũ lướt qua, có chút ngứa ngáy. Ánh đèn neon đường phố sáng nhấp nháy, phản chiếu lên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, ngay cả đường cong của yết hầu đang di chuyển cũng vô cùng mê hoặc.
 
 
Trong một khoảnh khắc, Thịnh Ly không phân biệt rõ là ai đang trêu chọc ai.
 
 
Cô chậm rãi dựa về sau, khẽ cười: “Hiện tại cũng đâu muộn.”
 
 
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
Hô hấp Dư Trì trầm xuống, thanh âm khàn khàn: “Vậy trước đó đều là trêu đùa tôi?”
 
 
Thịnh Ly phát giác được giọng nói anh có điểm không đúng, quay đầu lại phát hiện bàn tay anh đang đè chặt lên bụng, lập tức nhíu mày: “Cậu có phải đau dạ dày không?”
 
 
“Một chút.” Dư Trì buông lỏng tay.
 
 
Từ buổi trưa đến bây giờ là hơn mười một tiếng đồng hồ, ngày thường anh ăn khá nhiều, hôm nay gần nửa ngày trời chưa có gì vào bụng, trở nên đau bụng cũng không có gì lạ.
 
 
Thịnh Ly nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ này hàng quán đều đã đóng cửa, muốn tìm một chỗ ăn không dễ. Viên Viên thích ăn vặt, đồ ăn trên xe thường không thiếu.
 
 
“Tôi tìm cho cậu chút đồ lót dạ.” Cô quay người mò lên mò xuống, nói với tài xế, “Chú Lưu, dừng xe phía trước.”
 
 
Dư Trì quay sang: “Đừng làm khổ mình, tôi không đau.”
 
 
“Người như cậu, nói không đau chắc chắn là giả.” Thịnh Ly nhìn anh một cái, đội nón ra ngoài, tìm đằng sau cốp xe.
 
 
Một hộp đồ ăn nhỏ gồm các loại cay, ngọt, mặn đều có đủ, nhưng loại đồ ăn bao bì sặc sỡ này nhìn qua không có lợi có lợi cho sức khoẻ, cũng không phải thứ Dư Trì thích ăn. May mắn, tìm được vài gói gạo loãng mà thỉnh thoảng Viên Viên vẫn làm cho cô.
 

 
Thịnh Ly quay lại xe, đưa tay chỉnh ánh sáng đèn, nghiêng người cầm bình giữ nhiệt, xé bao bì mỏng đựng gạo, đổ vào nắp. Cốc giữ nhiệt rất to, nắp bình vừa bằng cái cốc.
 
 
Vừa đổ nước vo gạo, cô vừa nói: “Nhờ vào thói quen mỗi ngày chuẩn bị bình giữ nhiệt của Viên Viên, tôi lên xe đều thuận tiện cầm theo.”
 
 
“Đây, uống cốc này trước.”
 
 
Thịnh Ly đem cốc đưa tới.
 
 
Dư Trì không động, ánh mắt nhìn cô có điểm phức tạp, anh hạ mắt xuống tay cô.
 
 
Thịnh Ly ngẫm nghĩ, nói: “Đây là cốc của tôi, Viên Viên chưa uống qua.”
 
 
Dư Trì: “…”
 
 
Là vấn đề này?
 
 
“Cậu mắc bệnh sạch sẽ?” Thịnh Ly nheo mắt, “Sợ tôi để ý sao? Tôi đã thích cậu thì những thứ khác đều không để tâm.”
 
 
Cô đột nhiên hỏi: “Cậu từng hôn qua chưa?”
 
 
Bàn tay thiếu niên ngang qua đoạt lấy cái cốc, ngửa đầu uống từng ngụm lớn, thanh âm “ừng ực” phá vỡ sự tĩnh lặng trong xe.
 
 
Dư Trì đem cốc trả lại, con mắt đen nháy nhìn cô.
 
 
“Từng hôn qua.”
 
 
Gần đây, anh từng ở trước mặt cô diễn nhiều lần, Thịnh Ly có chút không đoán được lời này của anh là thật hay giả. Cô nhận lấy cốc, ánh mắt tò mò: “Cậu từng có bao nhiêu bạn gái?”
 
 
“Ba người.”
 
 
Dư Trì dựa ghế nhắm mắt, mặt đối diện cửa sổ, uống xong một cốc gạo nóng xác thực thoải mái hơn rất nhiều, anh khẽ khịt mũi: “Chị sao không hỏi tôi hiện tại có bạn gái chưa, liền muốn bao nuôi?”
 
 
Thịnh Ly tắt đèn, kêu chú Lưu tiếp tục lái xe.
 
 
Cô chậm rãi đáp: “Cậu trước kia yêu đương hay chưa tôi không biết, nhưng hiện giờ khẳng định không có. Nào có ai yêu đương mà không xem tin nhắn cũng không gọi điện thoại?”
 
 

Dư Trì không lên tiếng, giống như ngầm thừa nhận.
 
 
Thịnh Ly quay đầu nhìn anh, đúng lúc muốn nói tiếp thì điên thoại trong túi Dư Trì vang lên.
 
 
Dư Trì thoáng nhìn qua di động, là Từ Dạng gọi tới.
 
 
Anh liếc sang Thịnh Ly, lạnh nhạt hỏi: “Chị từ trước đến nay đều không kiêng nể gì sao? Không sợ tài xế đi nói linh tinh?”
 
 
Người đang nghiêm túc ở phía trước lập tức liếc nhìn kính chiếu hậu, mở miệng nói: “Tôi mắt mù tai điếc, không cần bận tâm.”
 
 
Những người bên cạnh Thịnh Ly đều như thế sao?
 
 
Nói dối thuần thục không chớp mắt.
 
 
Khoé miệng Dư Trì giật giật, nhận điện thoại.
 
 
Thịnh Ly mỉm cười, đem gối ôm trước ngực. Lái xe là Dung Hoa tìm, đồng hành cùng Thịnh Ly nhiều năm nay, quả thật đã sớm luyện thành “mắt mù tai điếc”, chuyện riêng của nghệ sĩ đều sẽ không lắm miệng.
 
 
“Cậu chưa đọc tin nhắn trong nhóm sao?” Từ Dạng bên đó ồn ào, lớn tiếng trách móc, “Đừng có vừa nghỉ hè đã chơi trò mất tích, tin nhắn không quan trọng thì không trả lời, còn coi nhau là anh em không?”
 
 
Dư Trì: “Không chú ý tới. Nói gì rồi?”
 
 
Từ Dạng: “Mấy ngày nay đợi điểm thi Đại học, ai cũng không có tâm tình đi du lịch. Mà Thịnh Ly không phải đang quay phim ở Ảnh Thị thành sao? Hồ Nhất Dương kéo vào một nhóm nhỏ, nói cậu ta muốn qua đó xem sao. Nói không chừng vận may tốt, có thể gặp được Thịnh Ly. Bọn tôi hẹn mấy người rồi, cậu đang ở bên đó? Nói qua cho cậu biết một chút.”
 
 
Hồ Nhất Dương, người ngồi trước Dư Trì.
 
 
Là fan não tàn của Thịnh Ly, là người nói muốn đánh kẻ khiến Thịnh Ly dị ứng một trận.
 
 
Dư Trì liếc mắt nhìn Thịnh Ly, cô giống như không hứng thú gì với cuộc điện thoại của anh. Hai mắt nhắm lại, tay ôm gấu bông con cáo, nhìn không rõ đường nét u ám trên mặt cô.
 
 
Giây tiếp theo, Thịnh Ly nghiêng đầu qua.
 
 
Dựa vào bờ vai anh.
 
 

Thân thể Dư Trì cứng đờ, lời của Từ Dạng một chữ anh cũng nghe không vào, ngược lại lời Thịnh Ly nũng nịu bên tai lại rất rõ ràng.
 
 
“Tôi mệt quá, để tôi dựa chút.”
 
 
Những năm gần đây rất bận rộn, Thịnh Ly từ lâu đã quen với việc bạ đâu ngủ đấy. Có điều, thời gian ngủ trên xe nhiều hơn bình thường, vừa lên xe đã không chịu được mà nhắm mắt. Hôm qua diễn cảnh quay đêm, buổi sáng thì dậy sớm, cô thật sự rất mệt.
 
 
Khoảng cách quá gần, Dư Trì có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô. Anh giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng hỏi Từ Dạng: “Cậu vừa nói cái gì?”
 
 
“Tôi nói, Triệu Thù Đồng cũng đi, có cả bạn cùng bàn cô ấy. Tóm lại khoảng năm người.”
 
 
Từ Dạng sợ anh từ chối, vội nói, “Hẹn rồi đấy, ngày mai qua đó. Có thể sẽ chơi ở đó một đêm, cậu dẫn chúng tôi đi nhé.”
 
 
Dư Trì vô tình đáp: “Nói như thể các cậu chưa từng đến đây vậy.”
 
 
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
Tùng Sơn Thị Ảnh thành coi như một địa điểm tham quan, năm nay người đến khá ít, nhưng đám người nói chưa từng tới thì toàn là nói dối. Hồi cấp hai, bọn họ đều đã ghé qua một lần.
 
 
Từ Dạng cười thầm: “Nói rõ rồi đấy, cúp máy đây.”
 
 
Dư Trì cúi đầu liếc người phụ nữ đang dựa trên vai anh.
 
 
Thật ra cô hơn anh năm tuổi, lúc không trang điểm thoại nhìn chẳng lơn hơn nữ sinh bằng tuổi anh là bao. Nhưng dẫu sao, cô cũng là đại minh tinh của vạn người. Chỉ riêng ngoại hình và khí chất đó, dù có không trang điểm, vẫn là người nổi bật nhất trong đám đông.
 
 
Anh cau mày, cân nhắc vài giây, có nên dựng cô dậy hay không.
 
 
Sau đó, anh cúi đầu mở điện thoại, đăng nhập Wechat.
 
 
Mười phút sau.
 
 
Xe dừng trước cổng khách sạn, Thịnh Ly mơ màng mở mắt, ngẩng lên nhìn Dư Trì.
 
 
Dư Trì không cảm xúc tắt màn hình, Thịnh Ly chỉnh lại đầu tóc, cười nói: “Khách sạn có đồ ăn khuya, cậu lên cùng tôi ăn một chút gì đi?”
 
 
Lại hỏi thêm một lần: “Hoặc là, chuyển tới luôn?”
 
 
“Không.”
 
 
Dư Trì lạnh giọng cự tuyệt.
 
 
Thịnh Ly nhíu mày, không thể không nhắc nhở, anh phải có tự giác của một người trợ lý.
 
 

“Lúc trước Viên Viên ở đây, cậu không chuyển tới thì không sao. Giờ con bé nằm viện, toàn bộ công việc đều giao cho cậu rồi, trợ lý Dư.”
 
 
Dư Trì dựa ghế, nhìn thẳng phía trước: “Công việc không vấn đề gì, nhưng tôi không chuyển đến, chị cần gì thì nói.”
 
 
Hừ, em trai nhà ai mà khó dạy bảo thế này!
 
 
Mềm không được, cứng cũng chả xong.
 
 
Thịnh Ly suy nghĩ một lát: “Viên Viên mỗi sáng 6 giờ 30 phút đều mở cửa phòng gọi tôi dậy.”
 
 
Dư Trì: “…”
 
 
Anh trầm mặc một hồi, nhìn qua cô, cười lạnh: “Mỗi sáng 6 giờ 30 phút, tôi gọi điện cho chị.”
 
 
“Được thôi, vậy tôi không đặt báo thức nữa. Nhớ gọi điện thoại nha!”
 
 
Thịnh Ly miễn cưỡng chấp nhận, mở cửa xe, sau đó quay lại nhìn anh, “Nhớ ăn gì đi nhé.”
 
 
Dư Trì nhìn cô đi vào khách sạn, cùng tài xế xuống hầm đỗ xe, sau đó rời đi.
 
 
Hôm sau, buổi sáng 6 giờ 30 phút.
 
 
Thịnh Ly vẫn chìm trong giấc mộng, điện thoại không ngừng kêu lên.
 
 
Lần thứ nhất, tắt máy.
 
 
Lần thứ hai, lại tắt máy.
 
 
Lần thứ ba, đầu óc đột nhiên bừng tỉnh nhớ tới cái gì, cô chạm vào màn hình điện thoại mơ hồ nhìn thấy màn hình hiện ba chữ “Dư Tiểu Trì”, mới tỉnh táo năm phần.
 
 
Điện thoại kết nối.
 
 
Dư Trì lạnh lùng hỏi: “Dậy rồi sao? Chị gái.”
 
 
Hiếm khi gọi cô một tiếng chị gái nha.
 
 
Thịnh Ly lại tỉnh thêm một chút, thanh âm khàn khàn mới ngủ dậy: “Chưa dậy, hay là gọi thêm lần nữa đi?”
 
 
Đối phương trầm mặc nửa ngày, thấp giọng cười: “Được, vậy chị mở cửa cho tôi.”
 
 
“…….?!”
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận