Âm Nhạc Chạm Vào Tim Tôi Vỡ Kịch Của Tình Yêu Dối Trá


Sáng hôm sau khi nghe lệnh triệu tập các học sinh của trường( the stars shine những ngôi sao tỏa sáng).Lạc Lạc và Sở Nhi phải cùng nhau chuẩn bị mọi thứ thật nhanh để đến đó, vì chuyện đêm hôm qua nên hai người mới ngủ dậy trễ như vậy.Lúc này hai người được một chiếc xe sang trọng đến đoán chiếc xe lăng báng mãi thật lâu, nhưng không như những thứ người ta đồn đại mà như cô nghĩ ở đây không phải là một lớp nhạc hay biểu diễn bình thường mà là địa ngục của loài quỷ.Lúc này chiếc xe cũng đã chạy đến nơi mà nó cần đến, đó là một nơi vô cùng đẹp và chán lệ cô nhìn nó gây người ra mà biết rằng mình đã nghĩ nằm về những gì ở đây.Lúc cô vẫn còn đang ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh thì Lạc Lạc đã lên tiếng và kéo cô đi : “Này cô làm gì mà ngây người ra vậy ? Mau theo tôi vào trong đi! Không thì kẻo trễ giờ mất”Cô vẫn là đứng hình vì sốc với nơi này bởi vì nó đẹp nhưng trong mơ vậy, xung quanh là một màu đen được bao phủ bởi những ánh đèn lấp lánh cùng bầu không khí sôi nổi sinh được có cả sự kết hợp hài hòa của thiên nhiên quả thật không hổ danh được mọi người biết đến và gọi đây là thiên đường.Cô bị kéo vào trong mà không còn nhìn thấy những thứ bên ngoài nữa, cô lúc này đã bình tĩnh hơn một chút nhưng lại cảm thấy choáng ngợp vì bầu không khí vừa sang trọng lại tô đậm lên vẻ cao quý của nó.


Lúc này cô đưa tay lên dụi mắt xem thử đây có phải là mơ hay không vì có chết cô cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày được như thế này.“Này em sao vậy ? Mau chúng ta mau đi gặp ngài ELen thôi”Những suy y kia được dập tắt cô cùng đi với Lạc Lạc đến một căn phòng to như một căn nhà của hộ giàu có với lại bên trong thì có đầy đủ tất cả dụng cụ chứ không phải như căn nhà của bao người khác.Cô được Lạc Lạc dắt vào phòng của ELen, lúc này ông đang đứng cạnh cửa sổ mà hút thuốc khói thuốc bay khắp phòng khiến cô cảm thấy rất khó chịu nhưng khi nhìn kỹ hơn thì mọi thứ rất gầu và tuyệt vời.

Rồi Lạc Lạc cũng đã rời đi lúc này ông hỏi cô :“Cô đã nghĩ kỹ chưa vậy ? Trong 3 lựa chọn cô đã quyết định đi theo cái nào ?”Cô nói rằng mình quyết định lựa chọn con đường thứ ba, điều này đã khiến ông cười rất hả hê.“Được… Được lắm quả nhiên là ta không chọn nhầm người…”Cô vẫn không hiểu được ý nghĩ của câu đó là gì mà vẫn đứng đấy nhìn ông, ông sau khi hút xong điếu thuốc liền nói :“Nếu cô muốn ở lại đây thì cũng không hề dễ đau bởi vì ở đây cần người phải biết hát và đánh đàn cô chọn cái nào ?”Sở Nhi không tự tin vào tài năng đàn của mình cho lắm nên đã chọn hát, ông mỉm cười và đặt hết tất cả niềm tin vào cô rồi bước ra phía phòng đưa tay lên vặn chốt cửa ra.“Nào cô mau đi theo tôi bởi vì nhiều người mới như cô dù là thiên tài nhưng cũng cần phải học hỏi”Cô lúc này gật đầu và đi theo ông, ông đã chỉ cho cô nhiều thứ và các việc cô cần phải làm trong thời gian này, đó chính là phải luyện giọng cô đồng ý mà nhìn dàn thu âm ở dưới mỉm cười nói : “Ý của ông là tôi cần phải thử giọng á ?”Ông mỉm cười gật đầu trong vẻ mặt ngại ngùng cô lúc này ca lên một khúc ca trầm ngâm da diết khiến cho ông phải say đắm mà òa bản thân của mình vào đấy.“Chúc mừng cô cô đã thành công vượt qua ải đầu chỉ cần đợi buổi hòa nhạc vào ngày mai nữa là xong”Cô vui mừng khôn xiết cô không ngờ rằng một người như cô lại có thể tự luật kháng sinh, mà nhận được những gì nên thuộc về mình.Lúc này cô nhìn ông mà nói lên lời cảm ơn ông, ông chỉ mỉm cười và nói rằng tôi nên tập luyện thêm đi.

Tôi cười thật tươi mà quay trở lại với công việc luyện giọng của mình còn ông đã bỏ đi.Lúc tôi đang hát thì dường như có cảm giác một ai đó đang nhìn lén mình quay lại thì thấy đó là kim du, kim du nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng mà đầy sát khí dường như cô ta đã có một kế hoạch gì để hại cô.


Nhưng cô lại thôi chắc có lẽ vì cô đã quá đa nghi từ giấc mơ ấy, nên cô đã dữ bình tĩnh lên giọng hỏi :“Này cô đang làm gì ở đó vậy ? Mau vào đây có phải cô có việc gì không ?”Cô ta có vẻ hơi hoảng loạn nhìn Sở Nhi mà tiến vào chỗ cô làm, cô ta hiện tại đang cầm trên tay một túi xách mà ấp úng nói :“Này em có ít bánh giữ chị đấy chị ăn đi…”Cô mỉm cười cảm ơn lòng tốt của kim du mà đưa tay vào lấy bánh ăn, nhưng cô lại không biết cái bánh ấy đã bị bỏ thuốc chỉ cần sau khi uống hoạt ăn phải cô sẽ không nói được gì cho đến khi qua 3 ngày kể từ ngày ăn bánh.“Chị cảm ơn em nhiều nha với lại chị cũng đang đói”Cô ta mỉm cười như đã thỏa mãn được những gì mình cần làm nên hấp tấp vội vã, nói rằng mình có công việc nên phải quay lại phòng nhảy múa.Sở Nhi vẫn chưa biết gì mà ngấu nghiến ăn những cái bánh ấy một cách ngon lành.


Nếu suy nghĩ lại thì có lẽ vì cô đã tin người quá mức nên những thứ sắp sửa xảy ra với cô điều là do cô tự gánh chịu vì vậy chắc có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không quên được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận