Buổi họp hội đồng ban quản trị của tập đoàn H&K diễn ra, ông Phàn Bình bình thường hống hách bước vào ghế sát cạnh Chủ tịch, hôm nay ông ta vẫn hống hách nhưng lại khác bình thường ngồi vào ghế thứ ba, chừa chỗ trống bên cạnh khiến người khác khó hiểu, một trong số đó thắc mắc:
- Ông Phàn Bình, không biết chỗ trống bên cạnh ông là của ai?
- Là một cổ đông mới của chúng ta, đêm qua tôi đã chuyển cho người đó 20% cổ phần của tôi - Ông Bình bình tĩnh đáp lại.
Nghe vậy mọi người đều xôn xao, thắc mắc ai mà người kiêu ngạo như Phàn Bình lại phải chịu khuất phục, Chủ tịch Trần cũng nhíu mày, thì thầm với thư kí của ông:
- Mau đi điều tra xem Phàn Bình đã bán cổ phần cho ai - Nhưng người đó chưa kịp đi thì người đó đã đến rồi, người bước vào là Quỳnh, cả người cô toát ra hàn khí lạnh lẽo, chỉ là khi nhìn thấy Hào tâm trạng mới có chút biến động nhỏ nhưng chưa ai bắt kịp đã biến mất không thấy tăm hơi.
Ông Bình nhanh chóng đứng lên, hớn hở chào hỏi cô, rồi giới thiệu với mọi người:
- Đây là cô Hoàng Kim Quỳnh, kể từ nay cô ấy sẽ là một trong những cổ đông lớn của chúng ta.
Ông Chính liếc mắt nhìn Hào hỏi thăm, Hào cũng nhíu mày nhìn ông lắc đầu sau đó cảnh giác nhìn Quỳnh, cậu đoán cô tự nhiên xuất hiện ở đây nhất định có gian trá, cậu phải cẩn thận ứng phó mới được. Vào cuộc họp, mọi người đều muốn Hào đưa ra lời giải thích thích đáng về chuyện mấy ngày nay xôn xao ảnh hưởng đến biến động cổ phiếu trên thị trường và chuyện hai hợp đồng bị hủy. Hào chưa lên tiếng thì Quỳnh đã mở lời giải thích về chuyện này:
- Chuyện đầu tiên thì để tôi giải thích cho, đây chỉ là chút mâu thuẫn trong nhà. Chỉ do Bùi tiểu thư nóng nảy gây ra chuyện làm biến động cổ phiếu. Chuyện này tạm thời bỏ qua đi. Còn chuyện thứ hai mong Tổng giám đốc Bùi tự mình giải thích đi.
Lời giải thích này làm cho ông Bình bất mãn, Quỳnh đành nhỏ giọng nói với hắn:
- Bước đầu cho người ta viên kẹo, bước sau sẽ làm cho kẻ thù không ngóc đầu lên được. Kế dụng binh, có hiểu không? - Mới tạm thời ngăn ông Bình phát tác.
Dù gì hai chuyện đều do Quỳnh mà ra nên Hào không hề cảm kích việc Quỳnh giúp cậu giải thích, đứng dậy, giọng nói rất nghiêm túc:
- Tôi ở đây xin lỗi các vị ở chuyện thứ nhất là do em gái tôi nóng nảy, tôi không kịp xử lý là lỗi của tôi. Còn chuyện thứ hai, chúng tôi là bị người hãm hại, mong mọi người cho chúng tôi thời gian để điều tra về việc này.
Quỳnh lại lên tiếng:
- Tổng giám đốc Bùi, nói vậy là không được rồi. Hai hợp đồng này đều là hợp đồng lớn, trị giá mấy tỉ bạc, chỉ một câu bị người hãm hại để giải thích là được sao. Anh cũng phải cho mọi người một câu giải thích hợp lí chứ.
Phàn Bình và những người phe ông ta đều hưởng ứng theo Quỳnh. Ông ta cũng đổ dầu vào lửa:
- Đúng vậy, nếu cậu không thể giải thích thì chức vị Tổng giám đốc này cậu cũng không tư cách ngồi nữa đâu.
Hào tức giận muốn chết nhưng trước mặt mọi người không tiện phát tác, chỉ cố gắng bình tĩnh mọi cảm xúc, ôn hòa nói với mọi người:
- Chuyện này thật sự là do có người hãm hại - Nói xong câu này, Hào còn đặc biệt liếc Quỳnh, ánh mắt sắc như dao, nhưng Quỳnh lại chẳng có chút để ý, bình thản tự nhiên, còn mỉm cười nữa. Thật ra cô cũng rất vui chỉ cần Hào còn để ý tới cô dù là căm thù cô đã rất vui. Sau đó mới tiếp tục nói - Chỉ cần mọi người cho tôi thời gian tôi nhất định chứng minh điều này.
- Được thôi. Muốn thời gian... - Quỳnh cố ý ê a kéo dài, giả vờ như suy nghĩ nhiều lắm, mới nói ra điều kiện của mình - Vậy thì cũng được. Chúng tôi cho anh 5 ngày. Nhưng nếu anh không làm được thì tôi thấy chức vị Tổng giám đốc này phải bầu lại rồi đó. Anh có đồng ý không Tổng giám đốc Bùi?
- Tôi đồng ý - Hào nghiến răng nghiến lợi đáp lại.
Cuộc họp kết thúc, Hào, Hạnh và Tử Nhiễm đều có mặt ở phòng Chủ tịch để họp bàn kế sách. Tử Nhiễm không kìm được tức giận:
- Đều do cô ta. Em nhất định không tha cho cô ta.
- Con im miệng. Chuyện này không phải đều do con sao - Ông Chính nghiêm khắc quát lên, rồi mới quay qua Hào hỏi - Hào, chuyện kia con đã điều tra 3 ngày rồi mà không có chút manh mối nào sao? - Hào chỉ biết thở dài lắc đầu làm cho ông nhíu mày rất lo lắng - Vậy chỉ còn thời gian 5 ngày chúng ta làm được sao? Theo ba thấy người ủng hộ cho Quỳnh không ít đâu, cái ghế Tổng giám đốc này của con thật khó giữ rồi.
- Chẳng lẽ cô ta còn có thể thay anh con làm Tổng giám đốc hay sao? - Tử Nhiễm nhanh miệng.
Ông Chính lắc đầu, thở dài, chỉ có thể than thở:
- Quỳnh sẽ không làm Tổng giám đốc nhưng Phàn Bình luôn nhòm ngó chiếc ghế này, nhất định không bỏ qua cơ hội này. Lần này rắc rối rồi.
Tử Nhiễm cũng nghe ra sự nghiêm trọng của sự việc rồi nên im lặng không biết làm sao, ông Chính và Hào cũng trầm tư. Hạnh thấy vậy cũng chẳng đành lòng, nhưng cô không thể nói với họ kế hoạch của Quỳnh chỉ đành bất đắc dĩ khuyên vài câu vậy:
- Thuyền tới đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng. Chưa tới cuối cùng biết đâu còn cơ hội xoay chuyển tình thế.
Lời khuyên của Hạnh không có quá nhiều tác dụng nhưng cũng vực dậy tinh thần tìm cách, còn 5 ngày là còn cơ hội chẳng phải sao?
Sự tức giận che mờ lí trí, Hào khi nào nên thấy điều phải thấy đây?