Anh yêu em rất nhiều

Phiên ngoại – Trong cuộc đời
Vẫn chưa từng nghĩ tới, nếu trong cuộc đời, tôi không gặp Tử Diễn, cuộc sống của tôi sẽ có cảnh tượng thế nào.
Phí vài năm thời gian, cũng sẽ có một ngày, có lẽ sẽ gặp một người đàn ông tốt nào đó, kết hôn sinh con, từ đó thoát ly cuộc sống độc thân.
Rốt cuộc cả đời có thể yêu bao nhiêu người, tôi từng hỏi rất nhiều người, có người nói rất ít, có người lại nói rất nhiều, khác nhau chỉ tại vì không thể chọn được người mình yêu nhất. Bởi vì từng đau xót, qua một quãng thời gian rất dài, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ bản thân có yêu Hứa Diệc Dương hay không, một lần lún xuống, không thể tự kiềm chế. Tử Diễn luôn nói tôi khờ, mỗi khi nghe được, tôi luôn tức giận, cho nên lại một lần bỏ qua anh mắt thê lương của anh khi nói chuyện.
Hứa Diệc Dương rời khỏi tôi năm năm, tôi đứng lại một chỗ nghỉ chân, dừng lại năm năm. Quay lại với Hứa Diệc Dương, tôi lại một lần nửa nghĩ bản thân đã được thanh thản, nhưng tôi lại không ngờ, trong năm năm đó, Tử Diễn đã sớm đuổi theo bước chân của tôi, có lẽ bởi vì trong ba năm qua, tôi đã sớm biến tình yêu thành thói quen, mà tôi vẫn luôn hồ đồ, chưa từng nhận ra.
Mới đầu vẫn còn mơ hồ, khi ở bên cạnh Tử Diễn, mỗi người đều đã có hiểm lầm. Thật lâu sau này tôi mới hiểu được, cái người luôn có ánh mắt và giọng điệu ái muội này, những động tác thân mật đó, gần như là yêu chiều, tất cả là bởi vì Tử Diễn dùng phương thức đó nhân nhượng tôi, dễ dàng tha thứ cho tôi, mà tôi lại mãi cũng không nhìn ra.
Bà nội từng nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, tất cả mọi người đều nhận ra tình cảm của tôi và Tử Diễn, cũng chỉ có tôi mãi trì độn với tình cảm vây quanh mình. Sau này tôi mới biết được, thật ra Tử Diễn vẫn luôn chờ đợi tôi ở một nơi nào đó, mở rộng lòng, tĩnh lặng chờ đợi ba năm, chỉ chờ tôi một ngày nào đó xoay người sang, nhìn thấy được anh ở một góc sáng chờ đợi.
Lúc nghe anh chính miệng nói ra câu “Anh cũng yêu em.”, tôi mới biết được, hóa ra mình yêu Tử Diễn, yêu đến tận xương tủy, cho dù chỉ là một hiểu lầm. Trong thư phòng anh nói lời giải trừ hôn ước với tôi, chúng tôi cách nhau rất gần, nhưng lại mơ hồ nhìn không rõ hình bóng anh. Tôi chưa từng chủ động nắm tay anh, lúc ngã xuống cũng chỉ có thể túm lấy ống tay áo của anh.
Tôi không biết khi đó tôi đã hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo, tôi không thể nghe được bất kì điều gì, quên tất cả mọi thứ, chỉ nhớ rõ hơi thở của anh, tiếng cười của anh, nhớ anh từng nói về sau sẽ nuôi tôi.
Lúc còn nhỏ, có người nói, tên của tôi rất đơn giản, lại đầy ý nghĩa, Nhất Hạnh, cả đời may mắn, cả đời hạnh phúc. Tôi nghĩ tôi cũng đủ may mắn, bởi vì khi tôi tuyệt vọng nhất anh lại trở lại bên tôi. Mà tôi, rốt cục cũng có thể không cần thay đổi thói quen, thói quen mà tôi vẫn luôn gìn giữ.
Thói quen quay người lại là có thể nhìn thấy anh, thói quen nhẹ nhàng yêu anh. Thật ra tôi vẫn luôn nợ anh một câu, anh từng nói với tôi, nhưng tôi lại chưa bao giờ nói với anh.
Ngày kết hôn, bạn anh thay phiên nhau chuốc say anh, lần đầu tiên trong dời, anh uống say mèm, lúc anh ngủ say, tôi lặng lẽ nói câu đó với anh.
Đột nhiên anh tỉnh lại, nhìn mắt tôi, nở nụ cười, khóe miệng hằn rõ nét cười, giọng nói cô đơn lại vui vẻ, anh nói, anh còn nghĩ bản thân sẽ không đợi được câu nói này.

Anh đang cười, nhưng tôi lại muốn khóc, chuyện đính hôn, anh nói mọi chuyện là do anh không tốt, nhưng tôi biết, cũng là do tôi không tốt nữa.
Lúc đeo nhẫn, anh nói với tôi, hứa không bao giờ tháo ra khỏi tay, tôi gật đầu cười với anh. Trước khi kết hôn, bà nội anh nói tôi biết, đêm đó ở nhà họ Lâm, anh nhảy vào bể bơi tìm lại chiếc nhẫn đã mất. Cho nên tôi biết, vật này rất quan trọng, tôi từng tháo ra một lần, nhưng đời này, trừ khi anh không cần tôi, mặc kệ như thế nào, tôi cũng không tái phạm sai lầm như vậy.
Lúc hôn lễ chấm dứt, Hứa Diệc Dương nói chúc tôi hạnh phúc, tôi cười cảm ơn, tôi nhất định hạnh phúc, bởi vì trong cuộc đời, tôi gặp được Tử Diễn.
Phiên ngoại – Thói quen
Người nào đó có hai thói quen lớn, thói quen thứ nhất là buổi tối khi ngủ thích trùm chăm, thói quen thứ hai là người nào đó buổi tối thích ôm vợ trùm chăn ngủ. Nhưng vợ của ai đó không thích, thật sự không chịu đựng được, thường thừa dịp người nào đó ngủ say sử dụng chiêu “đổi gối đầu thành vợ” thoát khỏi vòng tay của ai đó. Người nào đó phát hiện thì vô cùng buồn bực, vì thế vắt hết óc nghĩ ta một kế hoạch.
Một buổi tối nọ, người nào đó thảnh thơi ngồi trên sô pha, vẻ mặt thần bí: “Bà xã, lại đây.”
“Ừ, chuyện gì?”
“Coi phim với anh.”
Công việc của vợ còn chưa lo xong, huống chi là xem phim, không có gì hay để làm cùng, vì thế từ chối.
“Không xem phim, vậy chơi với anh đi.”
“Chơi trò gì?” Vợ hỏi.
Người nào đó  híp khóe mắt, ngoắc ngoắc ngón tay, tới khi vợ tới cạnh, mới kéo vợ xuống, hạ xuống những nụ hôn nóng bóng. Bà xã vất vả giãy người khỏi móng vuốt sói của người nào đó: “Lâm Tử Diễn, em xem phim với anh.”
Người nào đó cười ha ha: “Tốt.”
Nhìn một lát, bà xã cảm thấy không đúng hỏi: “Ông xã, đây là phim gì?”
Người nào đó thản nhiên trả lời: “Phim kinh dị.”
Người nào đó nghe bà xã hít vào.
Bà xã lại hỏi: “Phim nước nào?”
Người nào đó nhìn bà xã, vẻ mặt cười xấu xa: “Nhật Bản.”
Sau đó là hai tiếng kêu sợ hãi sắc nhọn, một tiếng từ bộ phim vẳng ra, còn một tiếng từ phía bà xã của ai đó.
Bà xã dục rời đi, người nào đó kiên quyết không đồng ý, ngầm mở lớn âm thanh, vì thế khiến cho cả căn nhà trọ tràn ngập tiếng kêu quỷ quái.
Người nào đó xem phim, theo bản năng cười, bà xã của người nào đó bị người nào đó giam cầm trong lồng ngực, theo bản năng thét chói tai theo tiết tấu.
Nửa đêm, bà xã của ai đó không phụ sự mong đợi của ai đó gặp ác mộng.

“Tử Diễn.”
Người nào đó rất thanh tỉnh: “Ừ?”
“Em gặp ác mộng.”
“À.” Người nào đó xích lại, “Lại đây, ngoan.” Bà xã ngoan ngoãn chui vào trong lòng người nào đó, và ai đó vẻ mặt cười đắc ý vô cùng.
Phiên ngoại – Tắm rửa
Vào một ngày hè chói chang nắng gắt, người nào đó đi tiếp khách đánh golf cả ngày, về nhà liền vọt vào phòng tắm.
“A.”
“A.”
Bà xã của người nào đó thét chói tai, cầm lấy vòi hoa sen.
Người nào đó cũng thét chói tai: “Bà xã, sao em lại phun nước vào anh.”
Bà xã nói: “Anh lưu manh, em đang tắm.” Nói xong đẩy người nào đó ra khỏi phòng tắm.
Người nào đó buồn bực, sờ khuôn mặt bị ướt sủng của mình, hít vào, ánh mắt chợt lóe lên, không biết sống chết vọt vào phòng tắm.
Bà xã giận dữ: “Lâm Tử Diễn, anh đi ra ngoài cho em.”
Người nào đó vẫn tiếp tục cởi quần áo: “Anh là lưu manh, anh sợ ai?”
Phiên ngoại – Tự hỏi

Người nào đó cảm giác cuộc sống tân hôn của mình không có sự phối hợp, vì thế buồn bực tâm sự với cậu em vợ.
Người nào đó hỏi: “Làm sao để một cô gái để ý tới mình.”
Phản ứng đầu tiên của cậu em vợ: “Anh có bồ nhí?”
Người nào đó bất mãn: “Tôi là người như vậy sao?”
Cậu em vợ thành thật trả lời: “Ừ.”
Người nào đó phát điên, tự nói phải bình tĩnh, bình tĩnh.
Vì tránh hiểu lầm, người nào đó thành thật nói: “Tôi cảm thấy chị cậu không cần tôi.”
Cậu em vợ hỏi: “Sao có thể?”
Người nào đó bắt đầu kể khổ: “Lúc đi dạo cô ấy không cho tôi đi theo, xem phim thì đi cùng bạn, lúc ngủ cũng không cho tôi ôm…”

Chà, người nào đó và cậu em vợ đang cùng lâm vào sự tự hỏi.
Toàn văn hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận