Thanh Bạch hồ, sau một buổi trưa, sau một hồi phong ba bão táp cuối cùng cũng thấy được một đôi nam nữ sáng sủa.
Nhĩ Đông Thần một tay điều chỉnh độ nét, một tay nhấn play, nhiệt tình kỷ lục du lịch.
Tất Hạnh Trừng một tay chống cằm, một tay nhấn con chuột, tập trung tinh thần tìm kiếm sự khác biệt của hai đồ án trên màn hình, căn bản mặc kệ anh.
Nếu như là chụp cảnh vật, chụp người đi đường, cô rất có hứng thú cầm máy ảnh lần nữa, nhưng khó có thể buông công việc xuống mà đi du lịch, ống kính của người đàn ông kia vẫn kiên trì lấy cô làm nhân vật chính, cô đang hoài nghi anh chụp cô đến nghiện rồi.
Màn hình bỗng lóe lên màu quýt chín, cô vốn định gọi anh nói cho anh biết có người tìm, nhìn thấy tên của đối phương thì cô lại chần chờ.
Khải Tường? Thấy tên này quen thuộc, Tất Hạnh Trừng suy nghĩ một chút, mới nhớ tới hắn là phó xã trưởng lúc đầu của xã đoàn Khải Tường, cô nhớ ra trong kế hoạch ngây thơ của mấy nam sinh cũng có người này.
"Này! Có một người tên là Khải Tường gửi MSN cho anh." Nếu quyết định cùng Nhĩ Đông Thần làm lại lần nữa, những chuyệ ngày trước nên quên đi, mặc dù thỉnh thoảng có nhớ tới, trong lòng vẫn rất khó chịu.
"Giúp anh hỏi xem cậu ta muốn làm gì!" Anh thích bộ dáng cô ngồi bên hồ bơi gõ máy tính, một lát cau mày trầm tư, một lát lại nở nụ cười.
Cũng không biết có cái gì vui không, không ảnh hưởng tới anh lúc anh tập trung chụp hình được, Tất Hạnh Trừng bất giác cười khẽ.
Phụng mệnh mở cửa sổ, cô ngoan ngoãn tuân theo chỉ thị, hưởng ứng Nhĩ Đông Thần, một chút xíu nhỏ mọn của phụ nữ cho phép cô, người trước kia có tội cũng không phải là cô mà.
"Xảy ra chuyện gì?" Cô hỏi.
"Không có, tò mò cậu rốt cuộc đã giải quyết người phụ nữ đó chưa?"
Mi tâm Tất Hạnh Trừng nhíu lại, phục hồi tinh thần mới phát hiện cô đánh ra một câu, "Mắc mớ gì tới cậu?"
Thật làm cho người ta tò mò, làm cho người ta không khỏi suy nghĩ hiếu kig. . . . . . Cô sẽ không phải lại bị Nhĩ Đông Thần đùa bỡn chứ?
"Làm gì như vậy? Tớ cũng là quan tâm cậu mà!"
Dường như tất cả đều là hình động (animation) chữ viết cùng một đống đồ thích, Tất Hạnh Trừng thấy mắt mình hoa hết lên rồi, cô vẫn còn đang suy tính có nên nói muốn nói hay không tùy anh ta, trên màn lại xuất hiện liên tiếp hình động (animation) chữ viết thêm đồ thích, cô thiếu chút nữa thì phát điên.
"Thật không nghĩ tới thế giới nhỏ như thế, lại để cho cậu gặp lại phụ nữ kia, chỉ là từ lúc cái hợp đồng chụp ảnh kia, hai người gặp lại không hẳn ngoài ý muốn đi; thật ra thì tớ cùng Hừ, Xương hai anh em vẫn muốn nói lời xin lỗi với cậu, nếu như sớm biết cậu thật lòng với người kia, chúng tớ sẽ không đem chuyện lúc cậu chưa tắt Skip era đùa giỡn."
"Mấy người chúng tớ nói tốt lắm, nếu như hai người có cơ hội nối lại tình xưa, hoặc là đi vào lễ đường gì đó , tài xế, phù rể, làm việc vặt toàn bộ giao cho chúng tớ, không cần bao tiền lì xì! Thuần túy là nghĩa khí."
"Đúng rồi! Các cậu tiến triển tới đâu rồi? Tớ thề, tuyệt đối không phải nhiều chuyện, là quan tâm, thật sự là quan tâm! Cô em họ Chanh đó biến mất hoàn toàn, mấy lần giới thiệu bạn gái cho cậu cũng lén lút, còn chưa có chính thức bắt đầu cậu đã nói dừng rồi, tớ đoán là cậu không chỉ vô tâm, thời gian đó cũng đã chụp xong."
Nhìn đến đây, một khuôn mặt nhỏ nhắn đã vo thành một nắm, là "Tất Hạnh Trừng" , không phải"Cô em họ Chanh" á!
"Cậu tương tư cô ấy thành cuồng rồi, có cơ hội thân mật, theo lý thuyết sẽ phải đại khai sát giới mới đúng, nếu như ngay cả cô ấy cũng không gợi ra dục vọng của cậu, vậy thì hỏng bét! Đúng rồi, quá lâu không có mở máy, cậu có vấn đề gì à? Người anh em tớ tính thay cậu lên núi xuống biển, khắp nơi tìm danh y, cậu đừng nói cho tớ biết, cùng nhau lâu rồi, các cậu mới chỉ dừng ở bước dắt tay thôi nha!"
Khải Tường ba câu không dời nổi chuyện phòng the, đầu Tất hạnh Trừng toàn vạch đen, chỉ là khối đá đè nặng trong tim, cuối cùng cũng được thả lỏng.
Thật ra thì coi như nghe qua Nhĩ Đông Thần giải thích, cô cũng rất khó bỏ qua vướng mắc vụ Skipe đó, hôm nay sau khi xác định mọi việc đều là ngoài ý muốn lần nữa, cô mới thực sự xé tan màn đêm để nhìn ánh sáng.
Không ngờ tới người đàn ông kia cũng có thời điểm cậy mạnh không chịu thua, trước còn cố ý nhẹ hỏi cô "Em cứ nói đi" .
Nhớ tới lúc ấy sắc mặt của anh là không ai bì nổi, cô đã cảm thấy buồn cười, thì ra là anh không chỉ yêu cô sâu sắc, lại có chỗ không có cô thì lại "Không được"!
Mới mặc kệ trên màn hình Khải Tường hỏi tới "Tại sao không nói lời nào" , cô mở lại cửa sổ khác tiếp tục chơi trò chơi, trên mặt có không che giấu được hạnh phúc ngọt ngào.
Nhĩ Đông Thần bên ngoài, thấy cô ha ha cười trộm sau đó tâm tình trông thật tốt, vẫn còn rất hưng phấn mãnh liệt nhấn nút play.
Rất lâu không có thấy cô cười đến xán lạn như thế, Nhĩ Đông Thần thật tò mò Khải Tường làm sao chọc cho cô vui vẻ đến thế, thừa dịp đổi ống kính, anh thuận tiện tới liếc trộm máy vi tính, lại chỉ nhìn thấy trên máy tính hình ảnh của trò chơi.
"Khải Tường vừa mới nói cái gì vậy?"
"Không có gì a!" Anh có chút ngượng ngùng mở iệng hỏi, cô cũng ngượng ngùng trả lời, cứ tiếp tục giả vờ không biết la!
"Vậy em đang cười cái gì?"
"Làm gì! Không phải anh thích em cười sao?" Người này thật đúng là khó phục vụ!
"Dĩ nhiên không phải, anh chỉ không thích em vì người đàn ông khác mà cười."
Anh nhỏ giọng lầu bầu nhưng không thoát khỏi lỗ tai Tất Hạnh Trừng, cô nghĩ, cô phải thu hồi lời nói khi nãy nói anh khó phục vụ, người này có lúc rất trẻ con , ví dụ như, lúc ghen tị.
"Em mới không có vì người đàn ông khác mà cười! Em đang suy nghĩ, lần này chúng ta tới Thanh Bạch hồ có thể gặp nhiều cầu vồng hay không?"
"Cầu vồng? Không phải anh đã chụp cho em rồi sao?" Thì ra cô ngại anh kỹ thuật không tốt?
"Chúng ta cùng nhau chứng kiến cầu vồng ý nghĩa không giống nhau nha!" Cô cười ngọt ngào.
Nhĩ Đông Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vạn dặm không có bóng mây, "Nhưng nhìn thời tiết này, xem ra mấy ngày tới cũng không mưa nổi đi!"
"Không phải anh đã nói, một ngày nào đó, nhất định sẽ đưa em tới chỗ có cầu vồng đẹp nhất sao?"
"Em còn nhớ rõ sao?" Khóe miệng cô cười ngọt ngào luôn dễ dàng đi vào tâm anh, Nhĩ Đông Thần nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn, "Được rồi! Ngày mai anh sẽ tìm một phòng gần đây, anh cùng em ngày ngày chờ cầu vồng."
Nhìn bộ dáng quân tử liều mình của anh, Tất Hạnh Trừng không khỏi buột miệng cười, "Ngu ngốc!"
"Là anh nghiêm túc, em só tin tưởng anh không?" Nhĩ Đông Thần lời thề son sắt, tình này ý nọ, trời đất chứng giám, anh đang cam kết thật lòng muốn cùng cô chờ cầu vồng.
Tất Hạnh Trừng nở nụ cười rạng rỡ, chủ động ôm cổ anh dâng lên nụ hôn nhu tình mật ý.
Cô đã sớm tìm được dải cầu vồng đẹp nhất rồi. . . . . .