Bạch Dạ Nguyệt

Hoàng cung U Ti quốc đâu đâu cũng có tiếng cười nói, nhưng ở tẩm cung là một mảnh câm lặng.

- Ha ha, Mạc Uyên đúng là hài tử của tỷ có khác a. – Dạ Linh không nhịn được cười lên làm mọi người tỉnh táo lại.

- Ha ha... – Mạc Uyên cười gượng.

Xú tiểu tử ngươi đúng là cha nào con đó mà.

Mạc Uyên trợn mắt nhìn Sở Băng nhưng hắn làm như không nghe thấy mà quay mặt sang chỗ khác tay vẫn nắm chặt eo của Dạ Nguyệt.

Hắn làm gì mà ôm chặt vậy a? Dạ Nguyệt khóc không ra nước mắt.

- Nàng hôn ta nên phải chịu trách nhiệm. – Sở Băng liếc Dạ Nguyệt rồi bất ngờ lên tiếng.

Ầm...

Một câu nói này làm cho mọi người như bị sét đánh giữa trời quang.

- A, tiểu công chúa của tỷ giống ai vậy ta? – Dạ Ly cười gian trá nhìn qua Dạ Linh.

- Tối rồi, chúng ta khai tiệc thôi a. – Dạ Linh đánh trống lãng dẫn đầu ra khỏi tẩm cung.


Làm nàng hồi nãy còn cười Mạc Uyên bây giờ thật mất hết mặt mũi mà. Nữ nhi ơi là nữ nhi sao con không vụng trộm mà lại làm công khai như thế a. Mạc Uyên thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Vậy là một đám đi tới ngự hoa viên miệng không ngừng cười khúc khích.

Lúc đi qua Sở Băng và Dạ Nguyệt, Bạch Lăng và Bạch Hải cùng vỗ vai Sở Băng.

- Nhớ chăm sóc hoàng muội của chúng ta a. – Bạch Lăng cười gian trá.

Bọn họ cũng mười lăm mười sáu tuổi rồi nên mấy việc này cũng biết rồi.

Nhưng Sở Lăng và Dạ Nguyệt thì nghe không hiểu lắm dù sao Sở Băng cũng chỉ mới năm tuổi còn Dạ Nguyệt thì khỏi nói, nàng như một tờ giấy trắng vậy.

Nhưng mà Dạ Nguyệt khóc không ra nước mắt, sao nàng có cảm giác như mình bị bán đi vậy a.

Không lâu sau bọn họ cũng tới ngự hoa viên.

Vốn Lưu Cảnh định tổ chức ở trong cung điện nhưng mà Dạ Linh nói là nàng không thích cái không khí trang nghiêm của cung điện nên chuyển dời địa điểm ra ngoài ngự hoa viên.

Hoa viên lúc này đã đầy người, vô số lồng đèn làm bằng linh thạch tinh xảo bên trong là ma pháp hệ hỏa đang phát ra những ánh sáng vàng, trắng, tím,... liên tục thay đổi, không chỉ thế những bông hoa vốn còn chưa mở cánh nhưng nhờ vào ma pháp những bông hoa đó đều nở ra làm cho nơi này như chốn bồng lai tiên cảnh.

Dạ Nguyệt phải công nhận là ma pháp thật hữu dụng.

- Hoàng hậu, đại hoàng tử, nhị hoàng tử, tam công chúa U Ti quốc và hoàng hậu, đại hoàng tử Tuyết Lăng quốc đến. - Người canh cổng nhìn thấy nhóm người Dạ Nguyệt thì hô lớn.

Tiếng hô này thành công lấy sự chú ý của mọi người.

Bọn họ tò mò hai vị hoàng hậu này đặc biệt như thế nào mà hoàng đế hai quốc gia lại không lập hậu cung ngàn giai nhân mà thịnh thế một đôi nhân. Không chỉ vậy bọn họ nghe nói ba vị hoàng tử cũng rất tuấn tú và tiểu công chúa người gặp người thích không muốn rời a?

Dạ Nguyệt không thích đông người, bọn họ cứ nhìn chằm chằm nàng làm nàng không nhịn được cau mày. Nhưng mà điều quan trọng nhất là tên Sở Băng này sao lại nắm tay nàng chặt như vậy chứ? Dạ Nguyệt thật sự không hiểu nổi.

Không chỉ nàng mà Sở Băng cũng không hiểu cái hành động của mình nhưng mà mấy người kia nhìn nàng cứ như muốn đoạt từ tay hắn vậy? làm hắn không nhịn được nắm chặt tay nàng.

Xuyên qua đám người bọn họ cuối cùng cũng đến hàng ghế chủ vị. Ngồi xuống chỗ ngồi của mình Dạ Nguyệt cảm thấy thật thoải mái, nãy giờ cứ bị tên Sở Băng kéo đi làm chân nàng rất mỏi a, mà sao tên kia vẫn không chịu buông tay nàng?

Khi xác định bọn họ đã ngồi ngay ngắn Lưu Cảnh đứng dậy cầm một ly rượu nâng lên cao.


- Trẫm Lưu Cảnh hoàng đế U Ti quốc rất hoan nghênh các vị đến tham dự sinh nhật của tam công chúa, bằng tất cả tấm lòng ta mời các vị một ly. – Lưu Cảnh nói to làm phía dưới náo nhiệt lên.

- Chúc hoàng thượng long thể cường thịnh, chúc tam công chúa tài sắc vẹn toàn. – Đám người phía dưới đồng thanh.

Sau tiếng hô tấ cả mọi người đều đều uống cạn ly rượu riêng Dạ Nguyệt và một số người uống nước ép trái cây thay rượu. Nhưng lúc này dị biến xảy ra.

Ầm... ầm...

Từng người, từng người ngã xuống.

- Chuyện gì? – Lưu Cảnh cả kinh.

Nhưng hắn vừa lên tiếng thì cơ thể hắn dường như mất hết sức lực mà ngã xuống. Ngay cả Dạ Nguyệt cũng không ngoại lệ.

- Nh... nhuyễn cốt tán. – Lưu Cảnh khó khăn trả lời.

Nhuyễn cốt tán là loại dược không độc nhưng sẽ làm người uống mất đi sức lực trong một thời gian.

Không ngờ hoàng cung kiểm tra thức ăn lẫn nước uống kĩ lưỡng như vậy mà vẫn bị hạ dược, người đứng sau không đơn giản mà ám vệ của hoàng cung hồi nãy ông ra lệnh cho họ nghỉ ngơi uông rượu hết rồi nếu bọn chúng thừa cơ hội huyết tẩy hoàng cung thì... Lưu Cảnh không dám nghĩ tới.

Một đám hắc y nhân bất ngờ lao về phía hàng ghế chủ vị. Lưu Cảnh tưởng bọn chúng sẽ nhằm vào hắn nhưng ngoài dự đoán của bọn chúng lao về phía Dạ Nguyệt.

Nhanh chóng tiến tới chỗ Dạ Nguyệt những hắc y nhân không hề giết bất cứ ai. Hắc y nhân dẫn đầu bế Dạ Nguyệt lên.

Sở Lăng cố nắm tay nàng nhưng nhuyễn cốt tán thật sự quá lợi hại hắn không còn sức để mà nắm, hai bàn tay nhỏ bé tách rời nhau...


Đến cũng nhanh đi cũng nhanh những hắc y nhân nhanh chóng rời khỏi hoàng cung.

- Không! – Sở Băng bất lực la lớn, đôi môi nhỏ bị hắn cắn chảy máu.

Hắn thật là vô dụng. Sở Băng tuyệt vọng nhìn đám hắc y nhân dần xa.

Dạ Nguyệt lúc này bị đám hắc y nhân nhanh chóng đưa nàng rời xa hoàng cung. Nhìn hoàng thành xa kia chỉ còn lại một chấm nhỏ giọt nước mắt của Dạ Nguyệt rơi không ngừng.

Phụ hoàng, mẫu hậu, đại ca, nhị ca, Băng ca mọi người bảo trọng.

Băng sương buổi tối đập vào người Dạ Nguyệt, những cơn gió không ngừng gào thét bên tai làm cơ thể Dạ Nguyệt run lên.

Chẳng lẽ nàng phải xa gia đình của mình một lần nữa sao?

Sinh nhật của nàng thật náo nhiệt,

Cớ sao dị biến lại xảy ra?

Nàng là của ta chàng đã nói,

Cớ sao bây giờ phải rời xa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận