Bách Luyện Thành Thần

Thời gian một hơi thở cũng đã đủ để cho La Chinh chạy xa đến mấy chục trượng. Vào lúc này, có một dải ánh sáng bảy màu đang trôi nổi ở trước mặt La Chinh. Đây chính là thông đạo hướng đến tầng thứ ba. La Chinh cũng không suy nghĩ nhiều, liền bước bào bên trong quang mang.

Sau khi xuyên qua quang mang, cảnh sắc xung quanh đột nhiên có một sự thay đổi rất lớn.

Cây cối xanh tươi bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là một sườn núi dốc núi cùng với từng khối đá lởm chởm, tạo thành một khu rừng toàn đá. Tại sườn núi ở đằng kia có một cái động sâu, rộng cỡ khoảng gần một trượng, cửa động lan tỏa ra khói độc màu đen, xung quanh không có bất kỳ sinh cơ gì, như thể đây là tuyệt cảnh vậy.

Trước khi xuyên qua quang mang bảy sắc kia, cũng có một vài đệ tử đi vào theo. Vậy mà tại giờ đây một người cũng không thấy, ngay cả Mạc Xán cũng không biết đã đi nơi nào. Đa phần đệ tử Thử Luyện đều sợ đệ tử sĩ tộc sẽ theo quang mang, đuổi tới tầng thứ ba, nên hầu hết sau khi đến tầng thứ ba đều bỏ trốn mất dạng.

La Chinh trèo lên một dốc núi ở phía trước, bước chân đi vào Thạch Lâm quái lạ kia.

Những mảnh Tinh Thạch mà La Chinh đang có hiện giờ vẫn còn xa xa không đủ, giờ phút này hắn phải tranh thủ nắm lấy thời gian.

Ảo cảnh Huyễn Thú trong tầng thứ ba càng thêm khó giải quyết hơn. Thực lực của đám Huyễn Thú Tam cấp này có thể so với cường giả Luyện Tủy Cảnh của nhân loại. Hơn nữa, Huyễn Thú được huyễn hóa ra lại có thực lực như nguyên bản. Cho nên, so trong đồng cấp, Huyễn Thú cũng mạnh hơn so với nhân loại.

La Chinh đang suy nghĩ đến việc cảnh giác, bước đi trong Thạch Lâm vẫn chưa được hai bước, bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm "Xì xì xèo xèo".

“Có thứ gì đó ở sau lưng!”

Nghe thấy thanh âm phát ra, trong nháy mắt, La Chinh liền quay đầu lại. Thế nhưng, hắn lại không phát hiện ra thứ gì ngoại trừ những tảng đá lởm chởm quái dị kia.

La Chinh nhíu nhíu mày, mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.

“Chẳng lẽ là tại ta quá lo lắng hay sao?”

Sau khi suy nghĩ một hồi, La Chinh lại cất bước chân, tiếp tục đi về phía trước. Ngay khi đi qua một cổng vòm quái dị bằng đá, bỗng nhiên có một bóng đen theo phía kia của cổng vòm bao phủ tới.

La Chinh cảnh giác cực kỳ cao độ. Trong thời khắc này, tốc độ phản ứng của La Chinh cực kỳ nhanh. Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, La Chinh đột nhiên hạ thấp người xuống, cả người dán sát vào mặt đất, tránh hiểm đạo hắc ảnh kia, đồng thời lăn người ra chỗ khác.

La Chinh liền nhìn thấy cái đuôi thật dài đằng sau bóng đen hung hăng quất vào vị trí vừa nãy của hắn, kéo ra một cái rãnh rất sâu.

Chờ cho đến khi La Chinh từ dưới đất chồm người bò dậy xong, hắn mới nhìn ra được thân ảnh đen nhánh ở phía trước.

“Là Huyễn Thú Tam cấp, Thôn Địa Mãng!”


Thôn Địa Mãng thấy một kích không đắc thủ, đột nhiên nhìn ra phía xa, ngay sau đó liền nhắm tới rừng đá ở xung quanh mà không ngừng xuyên qua, tìm kiếm cơ hội tiếp theo.

Đối mặt với Thôn Địa Mãng, La Chinh cũng không dám coi thường. Hắn lui ra phía sau vài bước, dựa lưng vào một tảng đá lớn, tránh cho Thôn Địa Mãng lòn ra sau lưng công kích. Ngay sau đó, ánh mắt của La Chinh không ngừng dán lấy thân ảnh Huyễn Thú kia. Chỉ là, con Thôn Địa Mãng này đã mất đi tính kiên nhẫn, chính diện phát động công kích. Vào lúc này, La Chinh cũng có niềm tin rằng, hắn có thể cho con Thôn Địa Mãng kia một kích chí mạng.

Nhưng điều làm cho La Chinh không ngờ tới là, Thôn Địa Mãng lại cực kỳ giảo hoạt. Nó nhanh chóng di chuyển qua lại trong phiến rừng đá, thỉnh thoảng lại lộ đầu ra hướng về phía La Chinh lè ra cuốn vào vài lưỡi, sau đó lại không ngừng di chuyển.

La Chinh cũng không có mù quáng lao mà đến săn đuổi.

Thôn Địa Mãng di chuyển cực kỳ nhanh. Nếu như hắn đuổi theo, hơn phân nửa là không đạt được gì. Nhưng dù sao, Huyễn Thú cũng là từ yêu thú mà huyễn hóa ra. Khuyết điểm lớn nhất của yêu thú chính là tính kiên nhẫn không bằng nhân loại, mà sự kiên nhẫn với La Chinh thì lại có thừa. La Chinh hắn muốn xem xem, hắn với con rắn này, ai sẽ nhẫn nại lâu hơn.

Một người một rắn sau khi giằng co trong rừng đá ước chừng nửa canh giờ, Thôn Địa Mãng rốt cuộc cũng không thể kiên trì được nữa, cuối cùng cũng lao đến La Chinh, phát động tấn công.

Thôn Địa Mãng giơ cái đuôi lên, muốn đem La Chinh cùng tảng đá ở phía sau quấn lại.

Lực lượng trong người La Chinh lưu chuyển, toàn thân tản mát ra từng đợt ánh sáng màu tím lập lòe. Đối mặt với loại Huyễn Thú này, cơ hội chỉ có một lần mà thôi. Nếu như không thể giết chết con Thôn Địa Mãng này, chỉ sợ rằng nó sẽ cụp đuôi chạy mất. Cho nên, La Chinh cũng không có phản kháng lại, tùy ý để Thôn Địa Mãng quấn mình lại.

Tảng đá ở phía sau lưng La Chinh hiện tại đã bị Thôn Địa Mãng dùng sức xoắn nát, La Chinh cũng bị thắt lại rất chặt.

La Chinh cũng tinh tường về tập tính của loài rắn. Sau khi cuốn con mồi lại, ngay khi con mồi hít thở nó sẽ liền lập tức co rút lại phần bụng, thuận thế quấn càng chặt hơn. Mỗi một lần hít thở lại chặt hơn một chút. Đến khi nó biết rõ con mồi không thể hít thở được nữa, thiếu dưỡng mà chết, nó mới bắt đầu nuốt con mồi vào bụng.

Trước đó, La Chinh đã thở ra một hơi rất sâu.

Hắn đem lực lượng toàn tân tập trung vào hai tay, hai chân. Lẳng lặng chờ đợi trong phút chốc, sau đó dùng sức toàn thân, thoáng giãy giụa một chút.

Xoẹt xẹt!

Thân hình của Thôn Địa Mãng kia lập tức đứt gãy thành vài đoạn, văng ra tứ phía, chỉ có đôi mắt của nó là đang toát ra vẻ kinh hãi. Trong trí nhớ của nó, chỉ cần nó quấn con mồi lại, con mồi sẽ không thể trốn thoát được. Vốn nó còn tưởng rằng có thể ăn như gió cuốn một phen!

Thế nhưng, ngay lúc vừa nãy, đột nhiên sức mạnh của con mồi kia lại bùng lên, vượt ra khỏi phạm vi thừa nhận của nó, khiến thân hình nó lập tức đứt thành vài khúc.

Sau khi thân hình của Thôn Địa Mãng đứt gãy ra sáu khúc rưỡi, bị vùi trên mặt đất, mặt đất bỗng nhiên khẽ nhúc nhích, huyễn hóa thành một đạo hào quang nhỏ.


Leng keng!

Một mảnh Lam Tinh Thạch rơi xuống mặt đất, phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe. Với La Chinh mà nói, tầng thứ ba này tương đối thích hợp với hắn. Chỉ cần thu thập từng tí một chín mảnh Lam Tinh Thạch nữa là hắn có thể thông qua Huyết Sắc Thí này rồi.

La Chinh nhặt Tinh Thạch lên, quan sát một lúc rồi liền bỏ vào trong túi áo. Sau đó hắn xem xét phương hướng một chút rồi bước nhanh mà đi.

La Chinh cũng không định tiến vào tầng thứ tư làm gì. Dựa theo Huyết Sắc Thí Luyện này mà suy đoán thực lực của Huyễn Thú, tại tầng thứ tư, hẳn Huyễn Thú có thực lực tương đương với Bán Bộ Tiên Thiên của nhân loại. Hơn nữa, vì là Huyễn Thú, luận về thiên phú lại càng mạnh hơn nhân loại.

Tuy nói rằng chỉ cần giết ba con Huyễn Thú Tứ cấp là có thể được thông qua Huyết Sắc Thí Luyện. Thế nhưng, Tà Lang vào lúc sức cùng lực kiệt lại còn có thể phát huy ra thực lực đủ làm La Chinh hắn đau đầu, chứ nói gì đến Huyễn Thú cấp bậc Bán Bộ Tiên Thiên. Nghĩ đến đây, La Chinh liền bỏ đi suy nghĩ bước vào tầng thứ tư.

Trên thực tế, phán đoán của La Chinh là cực kỳ chính xác.

Ở bên trong Huyết Sắc Thí Luyện, tuyệt đại đa số mọi người đều sẽ dừng lại tầng thứ ba, vẫn chưa có ai đặt chân vào tầng thứ tư và tầng thứ năm. Huyễn Thú ở hai tầng đó có thực lực quá cường đại, không phải là nơi đệ tử tham gia thí luyện có thể đến.

La Chinh du đãng tại tầng thứ ba ước chừng khoảng ba canh giờ.

Trong ba canh giờ này, thu hoạch cũng tương đối khá.

Đầu tiên La Chinh gặp một con Thiên Yêu Ô Nha, con quạ đen này một mực bay ở trên không, đánh lén La Chinh. La Chinh cũng hết cách, mỗi khi hắn muốn công kích, Thiên Yêu Ô Nha liền kéo dài khoảng cách ra.

Cuối cùng, khi La Chinh không còn có cách nào để dây dưa cùng Thiên Yêu Ô Nha nữa, hắn liền ngã xuống đất giả chết. Không ngờ rằng Thiên Yêu Ô Nha thật sự bị lừa. Loại quạ đen này rất thích xác chết, lập tức tiếp cận "thi thể" của La Chinh, ngay sau đó liền bị La Chinh đánh ra một quyền.

Một lúc sau, lại có thêm một con *Đại Tượng Viễn Cổ xuất hiện, tìm đến La Chinh. Đối mặt với Đại Tượng Viễn Cổ với lực lượng man hoang cổ thú kinh khủng này, La Chinh dựa vào sự nhanh nhẹn của bản thân, thừa cơ đánh chết.

*Đại Tượng Viễn Cổ: Tương tự voi Ma-Mút.

Hắc Lang Tam Đầu…

Viêm Long Thú…

Kim Cương Tinh Tinh…


Xét Tổng thể mà nói, Huyễn Thú tại tầng thứ ba lợi hại hơn Huyễn Thú ở tầng thứ hai không ít. Nhưng đối với La Chinh, chỉ hơi phiền phức một chút mà thôi, vận dụng đầu óc một tí cũng không quá khó khăn để giải quyết.

Ba canh giờ, tổng cộng La Chinh đã đạt được tám mảnh Lam Tinh Thạch.

Hiện tại, trước mắt La Chinh đang có một con *Huyết Vị có răng nanh màu vàng, mặt màu xanh lao mình tới tấn công.

*Huyết Vị: Con nhím màu đỏ như máu.

Con Huyết Vị này một thân đầy gai mang theo kịch độc, cộng thêm da dày thịt béo, cực kỳ khó đối phó.

Cũng may là linh trí của nó còn khá thấp. Ngoại trừ việc cậy mạnh lao vọt tới La Chinh ra, nó cũng chẳng còn phương thức tấn công gì khác.

La Chinh không ngừng mà né tránh, chờ đến khi sức lực của con Huyết Vị tiêu hao gần hết, hắn mới động thủ trừng trị nó.

Nhưng sau khi né tránh một lần công kích của Huyết Vị, La Chinh bỗng cảm nhận được mùi vị của nguy hiểm! Hầu như dựa vào bản năng, liền lăn người sang một bên.

Một sợi tơ sáng màu xanh nhạt đột nhiên xuất hiện tại vị trí vừa rồi của La Chinh. Phản ứng của con Huyết Vị kia thì không được nhanh nhạy như La Chinh, cơ hồ như rất chậm, trong lúc đang vọt mạnh về phía trước liền bị sợi tơ sáng màu xanh da trời kia đánh tới. Ngay lập tức con Huyết Vị đã bị sợi tơ sáng kia phân ra thành hai nửa, thậm chí còn không kịp phát ra tiếng kêu gì. Ngay sau đó liền có vô số điểm ánh sáng hội tụ lại, một mảnh Lam Tinh Thạch rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang "leng keng".

La Chinh mặt mày tái mét, nhìn vào sợi tơ sáng màu xanh đang dần biến mất kia. Không ngờ sợi tơ sáng màu xanh da trời này lại sắc bén đến như vậy. Vừa nãy, chỉ cần chậm một chút thôi, chỉ sợ La Chinh hắn đã bị sợi tơ sáng kia cắt thành hai nửa rồi.

- Cái mảnh Lam Tinh Thạch này cho ngươi.

Cách đó không xa, một người thanh niên vuốt vuốt, chơi đùa với một con dao găm. Ở đỉnh đầu của dao găm, không ngừng có sợi tơ sáng màu xanh nhạt hiển hiện ra.

- Ngươi là ai?

La Chinh đề cao cảnh giác hỏi. Công kích vừa nãy rõ ràng là hướng thẳng đến hắn.

Thanh niên kia bộ dạng cũng không thèm đếm xỉa đến, nói:

- Ta họ Phương, gọi là Phương Ngọc Thư.

Đôi mắt của La Chinh bỗng dưng sáng lên. Hiện tại, hắn đã hiểu ra bảy, tám phần. Cũng là đệ tử sĩ tộc mang họ Phương, hơn nữa, còn không nói hai lời đã liền công kích hắn. Hơn phân nửa hẳn là cùng gia tộc với ba tên Phương gia mà La Chinh đã gặp tại tầng thứ hai.

Phương Ngọc Thư từ trong lồng ngực lấy ra một đống Lam Tinh Thạch ra, sau đó quăng trên mặt đất, như toái quỳnh bay loạn, thanh âm "leng keng" giòn vang vang lên.

Chỉ cần mười mảnh là đã có thể đảm bảo thông qua thí luyện rồi, vậy mà số Lam Tinh Thạch rơi vãi trên mặt đất lại lớn hơn số lượng cần thiết rất nhiều!


La Chinh bận rộn lâu như vậy, cũng chỉ mới kiếm được có chín mảnh Lam Tinh Thạch mà thôi. Vậy mà người này trong một lúc lại có thể lấy ra được nhiều như vậy.

- Đánh với ta một trận, những mảnh Lam Tinh Thạch này đều là của ngươi…

Phương Ngọc Thư lạnh lùng nói.

La Chinh lại lắc đầu, đáp:

- Ta không có hứng thú.

“Đùa sao.”

Hiện tại chỉ cần một mảnh Lam Tinh Thạch nữa thôi là hắn có thể hoàn thành thí luyện rồi. Tội gì phải cùng người này đánh nhau cơ chứ?

“Tên kia có thể thời gian ngắn thu thập được nhiều Lam Tinh Thạch như vậy, hẳn hơn phân nửa là nhờ vào con dao găm trên tay hắn.”

Với phán đoán của La Chinh, con dao găm này rất có thể là bảo khí cấp bậc Linh Khí.

La Chinh đối với thực lực của bản thân rất tự tin, nhưng tự tin là tự tin, không phải là mù quáng.

Phương Ngọc Thư nhàn nhạt cười cười:

- Chỉ sợ ngươi không còn lựa chọn nào khác. Tuy rằng ba tên yếu ớt kia bị đào thải, ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn một chút nào, cũng chẳng cảm thấy đáng tiếc gì. Nhưng ngươi dám loại bỏ người của Phương gia ta, không phải trả một cái giá thật lớn là chuyện không thể nào!

Nghe tên kia nói vậy, La Chinh cũng *bất vi sở động. Ngay sau đó liền nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng vào đúng lúc này, trước mặt La Chinh hắn bỗng quỷ dị hiển hiện ra một sợi tơ sáng màu xanh nhạt.

*Bất Vi Sở Động: Không có hành động gì.

Hơn nữa, sợi tơ nhanh chóng được gia tăng, trở thành một hình tương tự hình vuông nhỏ bằng tơ. Hình vuông kia lại không ngừng được gia tăng, cuối cùng trở thành một mạng lưới khổng lồ. Cái lưới này bao phủ phạm vi xung quanh hơn trăm mét, đem La Chinh và Phương Ngọc Thư bao quát lại bên trong.

- Huyết Sắc Thí Luyện đúng thật quá nhàm chán a! Đối phó với một vài con Huyễn Thú không có chút trí tuệ nào quả thực là vũ nhục chỉ số thông minh của ta a! Có lẽ chỉ có hảo hảo đánh một chầu, mới có thể làm cho ta cảm thấy thống khoái!

Giọng của Phương Ngọc Thư không nặng, không nhẹ nói.

La Chinh híp mắt lại, nhìn Phương Ngọc Thư đang đứng cách đó không xa, thầm nghĩ:

“Xem ra hôm nay không thể không đánh trận này rồi, đoán chừng cũng chẳng còn cách nào khác.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận