Bạn Gái 60%

"Chính bởi vì cô không chịu rút lui, tôi mới muốn cướp từ trong tay của cô."

"Lúc này, mặc kệ cô dùng mưu kế hoặc là thủ đoạn gì, tôi cũng sẽ luôn luôn bám chặt lấy anh ấy không rời." Vẻ mặt Lâm Gia Gia kiên định nói.

Cô đã sớm quyết định ở lại nghênh chiến, không hề chạy trốn, dù sao Đông Phương trấn là địa bàn của cô, không thể giống như trước kia, làm con rùa đen rút đầu như vậy.

Tĩnh Tâm cũng đồng dạng biểu lộ ra không chút nào sợ hãi, đón nhận ánh mắt của cô.

Các cô đều hiểu được, trừ phi đối phương hoàn toàn biến mất, bằng không chiến tranh nữ nhân vẫn sẽ hừng hực khí thế đánh tiếp như cũ.....

Muốn cô rút lui?

Năm năm trước cô đã từng rút lui, nhưng bọn họ cũng không có cùng một chỗ, mà sau này Hà Tâm Tĩnh cũng sẽ không cùng anh có kết quả gì.

Lúc này Lâm Gia Gia mới chính thức tin tưởng, năm đó Trình Dư Chân cũng không có ruồng bỏ tình yêu của cô, là cô tự ti lại nhát gan, tự buông tha cho tất cả mọi chuyện


Nếu năm năm trước cô càng kiên trì thêm, tích cực thêm, có phải cùng Trình Dư Chân sẽ không cần phải cách biệt năm năm hay không?

Lâm Gia Gia rời khỏi quán cà phê, đi dưới cơn mưa to giàn giụa, trên đường không một bóng người, không ngừng hồi tưởng đối thoại mới vừa rồi.

Người ruồng bỏ tình yêu không phải Trình Dư Chân, mà là cô!

Cô đã bỏ lỡ thời gian năm năm cùng anh yêu nhau, đơn giản bởi vì một cái hiểu lầm không đáng có.

Năm năm sau, cô lại vẫn mạnh miệng, công bố mình không thương anh......

Đã đính hôn, lại còn nhiều lý do đều chính là che giấu hoảng hốt lấy cớ, trái tim của cô sớm đã bất tri bất giác trầm luân.

Cô yêu anh từ lâu nào nhỉ?

Lâm Gia Gia chống ô che, bước trên cầu Đông Phương, thấy dưới chân cầu nước sông tăng vọt, nhịn không được dừng chân lại.

Trận này mưa to thật là kinh người, làm cho nước sông trở nên chảy xiết.

Tuy rằng chống ô che, thân thể của cô có một nửa đã bị ướt.

Nhấc chân, cô vừa đi vừa nghĩ, sau đó lại ngừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn không hiểu sao lại phiếm hồng.

Lâm Gia Gia thích Trình Dư Chân vào lúc nào?

Trong lòng cô tựa hồ có đáp án, nhưng đáp án làm cho cô hận không thể lập tức nhảy vào dưới sông.

Thì ra, năm năm sau lần đầu tiên gặp lại nhau, anh lại lần nữa gợi lên đoạn tình cảm trong cô, giống như chiếc hòm Pandora  bị mở ra, nháy mắt bay ra vô số hỉ nộ ái ố, đồng thời cũng bay ra mê luyến cùng tình yêu chôn dấu dưới đáy lòng đã năm năm...... *Tìm hiểu thêm ở đây: http://lnk.vn/bHUd


Cô vẫn không chịu thừa nhận mê luyến cùng tình yêu là chính tay mình chôn vùi, theo thói quen lại lấy trốn tránh làm kết thúc.

Không thừa nhận, không có nghĩa là chưa từng phát sinh qua, có đôi khi chính là do mọi người giả vờ đã quên đi mà thôi.

Cô giả vờ bản thân đã không còn thương anh nữa, cũng giả vờ bản thân sẽ không lại động tình vì anh...... Biết rõ không thể đối kháng cùng vận mệnh, nhưng cô không phải đã lãng phí khí lực để chống lại sao?

Thà rằng trốn tránh, cũng không nguyện ý lại bị tổn thương, bởi vì cô đau quá.

Chính là bởi vì đã yêu thật sâu, cho nên cô sợ Trình Dư Chân lại xuất hiện, sẽ tiếp tục để cô lâm vào vũng bùn thống khổ.

Nhưng cô giống như đang buồn lo vô cớ, cùng anh ở chung mấy ngày nay, hai người dù vẫn cãi nhau, thế nhưng còn mang theo chút ngọt ngào.

Lúc này cô đã thông suốt, thì ra cô vẫn bài xích anh, là sợ tiết lộ tình yêu giấu ở đáy lòng......

Mưa bay tới trên mặt của cô, nhưng không có cách nào làm hạ nhiệt độ cho hai má nóng hồng.

Khi cô đứng ngẩn người bên cạnh thành cầu Đông Phương, một chiếc xe vừa chạy đến.

Cần gạt nước không ngừng đong đưa, người lái xe chính là Hà Tâm Tĩnh.


Lâm Gia Gia vừa ra khỏi quán cà phê, cô ta cũng rời đi theo, không nghĩ tới oan gia ngõ hẹp, thế nhưng lại ở nửa đường gặp nhau.

Bất quá cô ta không có tâm đồng tình, sẽ không mời tình địch lên xe.

Cô ta lúc này hận không thể làm cho Lâm Gia Gia biến mất ở trước mắt của mình, tốt nhất vĩnh viễn không cần tiếp tục xuất hiện.

Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, hai tay cô ta nắm chặt tay lái, hai mắt mãi nhìn chằm chằm vào cô gái ở phía trước.

Lâm Gia Gia phục hồi tinh thần lại, thấy có chiếc xe đang chạy đến, còn tưởng rằng là ai đó quen biết muốn giúp cô tránh mưa.

Trong khi cô ngây thơ nghĩ như thế, chiếc xe màu đen thế nhưng gia tốc chạy thẳng đến, thẳng tắp nhắm về phía cô.

Cô phát hiện có chút không thích hợp, theo bản năng thét chói tai, sau đó bỏ lại ô che cùng túi, theo phản xạ nhảy lên lan can, sợ bị xe đụng vào.

Nhưng chiếc xe màu đen vẫn tiếp tục hướng về phía cô, không hề giảm tốc độ, mục tiêu điều khiển tựa hồ chính là cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận