Bạn Gái Tôi Ngọt Nhất Trên Đời

Thư Điềm suy nghĩ suốt cả nửa ngày trời, không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Thật ra, ít nhiều gì thì cô cũng có thể đoán ra được là “Gà tiểu học” đã trải qua chuyện gì, có lẽ chỉ đơn giản là công chúa nhỏ đã cho cậu ta một thứ gì đó, đại loại như là kẹo chẳng hạn. Sau đó cậu ta đã vui sướng như điên.

Và rồi, chưa đầy nửa ngày thì bị “đánh cho tỉnh mộng”.

Thật ra “Gà tiểu học” trong sáng thế này cũng khá thú vị, bình thường thì giọng điệu ngông nghênh lắm, nhưng chỉ cần nhà gái làm ra một hành động nhỏ xíu nào đó thôi là bắt đầu tưởng tượng điên cuồng, cho nên, bóc phốt thì cứ việc bóc phốt, nhưng Thư Điềm cũng không muốn đả kích cậu ta quá nặng nề.

Cô suy nghĩ một lúc rồi mới gõ chữ: Trước mắt thì cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, buổi tối chị phân tích giúp cậu.

Cô đợi một phút mà vẫn không thấy có động tĩnh gì.

Không lẽ là đã đau lòng quá độ rồi à…

Cô đang nghĩ, hay là an ủi thêm hai câu nữa xem sao, thì bên cạnh truyền đến giọng nói của Lâm Dĩ An: “Cậu đang nhìn gì thế?”

Thư Điềm quay đầu lại, cô thấy Lâm Dĩ An cầm điện thoại đi tới, ngồi vào chỗ bên cạnh cô.

“Thì là cái tên Gà tiểu học đó đó, là cái người mà mình đã giúp giải đáp vấn đề nan giải trong tình yêu đấy.” Thư Điềm giải thích: “Cậu cũng biết rồi mà, chẳng phải là mình đã nói với cậu rồi sao?”

Lâm Dĩ An cũng có chút ấn tượng về chuyện này, bèn gật đầu: “Ồ.”

Thư Điềm tắt ứng dụng rồi cất điện thoại đi: “Ai tìm cậu thế? Nói chuyện lâu thật đấy.”

“…”

Lâm Dĩ An im lặng vài giây, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên và nói: “Mình vừa mới biết là Hứa Âm cũng đến học trong trường trung học phổ thông này.” Chút biểu cảm khác thường chợt xuất hiện trên khuôn mặt cô ấy – khuôn mặt mà từ trước đến nay chẳng bao giờ có biểu cảm gì.

“… Ồ…” Thư Điềm cong môi cười một cái: “Đến thì cứ đến thôi, trường trung học này cũng đâu phải là ngôi trường do mình mở ra đâu, có ai ngăn cản được cậu ta đâu.”

Hứa Âm cũng là một chị đại theo nghĩa phổ biến, mặc dù hiện giờ danh tiếng của cô ta không lớn bằng Lâm Dĩ An. Nhưng trước khi Lâm Dĩ An chuyển tới học cùng trường với Thư Điềm, khi đó cô mới học đến lớp bảy, còn Hứa Âm học lớp tám, khi đó là cô ta đã ngồi rất vững vàng trên chiếc ghế “chị đại trường học”.

Tính cách của Hứa Âm rất hống hách, có thể là vì ngồi quá vững trên cái ghế ấy nên suốt ngày cứ bốc phét.

Cô ta bốc phét nhiều thứ, chẳng hạn như trong nhà mình có bao nhiêu tài sản. Bình thường Thư Điềm chỉ coi đó như là mấy câu chuyện bình thường mà cô hay hóng hớt, nhưng sự bốc phét này của Hứa Âm lại dính đến Giang Dịch, cô ta nói là anh thích cô ta, cô ta và hot boy đẹp trai nhất trường trung học cơ sở trực thuộc có tình với nhau.

Thư Điềm đã đặc biệt gọi một cuộc điện thoại chỉ để chứng thực, kết quả là Giang Dịch lại nói rằng, anh không hề quen biết người này.

Chuyện này khiến Thư Điềm không thể nhịn được nữa.

Thư Điềm cảm thấy bản thân mình năm mười ba tuổi cũng to gan lắm, vì danh dự của anh trai trúc mã mà cương quyết đi tới lớp của chị đại trong trường, nói qua nói lại cả một hồi lâu, đại khái là “Giang Dịch là anh tôi, tôi đã hỏi anh ấy rồi, anh ấy không quen biết cô, cô đừng bịa đặt nữa”.

Hứa Âm rất tức giận.

Chị đại của trường mà đã muốn chèn ép một chú gà con lớp bảy thì vô cùng đơn giản thôi, dù Thư Điềm tự nhận bản thân mình cũng được coi là chú gà con thông minh, nhưng vẫn không tránh được việc phải phát cáu lên.

Tốc độ lan truyền tin tức trong một ngôi trường nội trú rất nhanh, mà khi đó Giang Dịch nổi tiếng chủ yếu là vì vẻ ngoài đẹp trai của anh, hình ảnh của anh có đầy trên khắp các diễn đàn, bị Hứa Âm làm một trận ầm ĩ như thế, nên ai trong trường mà biết đến anh chàng đẹp trai Giang Dịch này, thì cũng sẽ biết rằng có một nhóc con mặt dày lớp bảy nói mình là em gái của Giang Dịch.


Ai cũng hiểu cái quan hệ anh trai em gái này có nghĩa là gì, với cái hành vi “dát vàng lên mặt mình” thế này, cộng thêm thế lực của Hứa Âm dẫn đầu chèn ép, Thư Điềm đã có khoảng nửa tháng sống không yên ổn.

Một ngày nào đó, cô thấy trong hộc bàn của mình bị nhét đầy giấy rác, bỗng nhiên cô cảm thấy bản thân mình rất ngốc nghếch.

Nhưng cô có phải là em gái giả mạo đâu.

Cô là hàng thật mà, thế thì tại sao cô lại không đi tố cáo đi?

Thế là, chú gà con thông minh vô cùng gian xảo đã gọi một cuộc điện thoại, vẫn là vì tuổi còn quá nhỏ mà đã phải chịu ấm ức, nên cứ gọi mãi, gọi mãi, rồi cô khóc òa lên một trận thật to, Giang Dịch bị cô dọa cho hết hồn. Thư Điềm cảm thấy, nếu không phải vì đây là trường nữ sinh, thì chắc là anh sẽ xông tới đây ngay lập tức.

Cho nên, Giang Dịch tìm ngày thứ Sáu, cũng chính là hôm trường bọn họ tan học mà kéo tới.

Thiếu niên cao ráo, vẻ ngoài tuấn tú, anh không mặc đồng phục của trường, anh đứng ở trước cổng trường nữ sinh nên đã thu hút được vô vàn ánh nhìn.

Dù đã qua rất nhiều năm, nhưng Thư Điềm vẫn còn nhớ như in.

Giang Dịch đến tìm Hứa Âm, anh chỉ vào mũi cô ta rồi nói một câu: “Thư Điềm không phải em gái tôi, bà mẹ nó, chẳng lẽ cô phải à?”

Thư Điềm chưa từng thấy dáng vẻ anh tức giận như thế bao giờ, cả người anh đều trở nên lạnh lẽo, anh nói: “Tôi đã lớn đến chừng này rồi mà chưa bao giờ ra tay với con gái, mẹ kiếp, còn để tôi biết ai bắt nạt con bé thì cứ đợi đấy cho tôi.”

Thế là, cuộc sống của chú gà con Thư Điềm đã trở lại như bình thường nhờ câu nói này.

Sau khi mấy câu nói này và vài ba tấm ảnh Giang Dịch nắm tay cô đi đối chất với Hứa Âm nổi tiếng khắp trên diễn đàn, thì đã có không ít các nữ sinh vì say đắm Giang Dịch mà vượt qua khoảng cách tuổi tác và khối lớp chỉ để tiếp cận cô.

… Haiz.

Mấy học sinh cấp hai trẻ con và ngốc nghếch này!

“Cho nên cậu đừng nói là anh Giang Dịch thích mình nữa.” Thư Điềm chọc vào người bên cạnh một cái. Chuyện mà Lâm Dĩ An nhắc đến ban nãy chính là chuyện này: “Đã nói rồi mà, là anh em, anh em đó.”

Lâm Dĩ An nhìn cô, cô ấy không lên tiếng.

Sức chiến đấu của Lâm Dĩ An rất mạnh mẽ, nhưng vẻ ngoài lại không giống chị đại một chút nào. Cô ấy có khuôn mặt trái xoan, mái tóc đen dài, khí chất trong trẻo, thanh thuần, cô ấy sở hữu “khuôn mặt mối tình đầu” đúng chuẩn.

… Nhưng là một cô gái kỳ lạ có độ nổi tiếng ngang với Giang Dịch.

“Chậc.” Cô gái kỳ lạ Lâm Dĩ An bĩu môi, không đưa ra bất kỳ một lời đánh giá nào, chỉ nói một chữ rồi lại dừng một chữ, bắt chước giọng điệu của cô: “Anh… Giang… Dịch.”

Giọng điệu mờ ám, ánh mắt cũng mờ ám theo.

Thư Điềm: “…”

Vốn dĩ là cô đang tự thấy lòng mình trong sạch, thẳng thắn vô tư.

Nhưng tại sao sau khi qua miệng cô ấy thì nó lại biến chất đến mức đó vậy nhỉ?




Từ sân vận động về lại phòng học, vì vừa hết tiết Thể dục, nên Thư Điềm không thể lừa dối lương tâm mình mà nói rằng “không khí trong phòng học vẫn trong lành như thường ngày” được. Nhưng thật ra là nó vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.

Không ngờ là Giang Dịch còn về sớm hơn cả cô.

Thư Điềm đi vào phòng học bằng cửa chính, bây giờ sách được để trên bàn vẫn còn ít, Giang Dịch dựa vào tường, anh đang cúi đầu nghịch điện thoại, tay áo thun ngắn ngủn kia được anh vén lên đến vai, có thể trông thấy đường nét cơ bắp của anh, tuy không phô trương nhưng rất mượt mà.

Sau khi Thư Điềm ngồi xuống, thì anh mới có phản ứng.

Mái tóc rũ trước trán của thiếu niên hơi hơi ướt, sườn mặt và cằm có giọt nước chảy xuống, không biết là nước hay là mồ hôi nữa. Con ngươi của anh đen láy, môi trên và môi dưới mím lại với nhau.

Thư Điềm không biết có phải là vì mình đã nghĩ quá nhiều rồi hay không, cô không thể nói ra cụ thể được, nhưng cô thấy ánh mắt anh nhìn cô có hơi kỳ lạ.

“Anh Giang Dịch.” Thư Điềm tùy tiện nói chuyện phiếm với anh: “Anh chơi bóng rổ cả một tiết à?”

“Ừ.” Anh gật đầu, nghĩ đến khung cảnh khi mà mình gặp cô và Lâm Dĩ An trên đường, anh dừng lại một chút rồi hỏi: “Em thì sao?”

“Em đi tìm Lâm Dĩ An, cậu ấy học ở lớp 10/9, chung một tầng với lớp chúng ta.” Thư Điềm nói xong thì bỗng nhiên cô cảm thấy tò mò: “À, đúng rồi, anh Giang Dịch, anh có quen cậu ấy không?”

Giang Dịch gật đầu: “Không hẳn là quen, nhưng anh biết cô ấy.”

“…”

Thư Điềm chớp chớp mắt, ôm mặt, làm ra dáng vẻ là mình đang lắng nghe anh nói.

Anh nhìn vào ánh mắt tò mò của cô gái, lại giải thích: “Có lần cô ấy xảy ra xung đột với học sinh nam trong trường của bọn anh, đám người đó đến tìm anh, nhưng anh không đi.”

Lý do xung đột thì anh không nhớ, chỉ nhớ là khi đó anh đã từ chối rất dứt khoát, còn hiếm khi nói vài câu hòng khuyên nhủ đám ngốc kia nhịn xuống, nào có ai đi đánh nhau với con gái đâu.

Không ngờ là cũng có con trai đánh nhau với con gái thật.

Ba nam một nữ.

Bên nam thua trận.

Chỉ với chuyện này thôi mà đám con trai kia đã trở thành trò cười của cả trường cấp hai, chắc cũng mất hơn nửa năm lận.

Giang Dịch không giỏi trong việc nhớ tên người. Tên của người có ba chữ, ngoại trừ thể loại vô cùng thiểu năng trí tuệ như Văn Nhân Nhất ra, thì anh khó nhớ được lắm.

Nhưng chính vì ba điều kiện này, mà chỉ trong chốc lát, anh đã nhớ được tên của Lâm Dĩ An.

“Tình hình cụ thể sau đó thì anh không biết, một mình cô ấy đánh với nhiều người mà lại giành chiến thắng nên cô ấy đã nổi tiếng ở trường bọn anh trong một khoảng thời gian dài.”


Thư Điềm “oa” một tiếng, cô không hề biết đến chuyện này luôn ấy!

Cô lại hỏi tiếp: “Sau đó, sau đó thì sao thế anh?”

“… Hết rồi.”

“…”

Thư Điềm nhớ lại.

Giang Dịch nói quá ít, chẳng nói được mấy câu, cô còn cho rằng anh sẽ nói thêm nữa cơ.

Hóa ra là câu chuyện một nghìn chữ mà qua chỗ anh thì sẽ được tóm gọn lại, chỉ còn năm mươi chữ thôi.

Không biết có phải là vì sau khi hết tiết Thể dục, mọi người đi vệ sinh hoặc đi siêu thị trong trường hay không, mà sau khi Giang đại ca kể xong câu chuyện năm mươi chữ cho cô nghe, thì chỉ mới có nửa lớp lục tục đi về lớp thôi.

Học sinh nam đi cửa sau, học sinh nữ đi cửa trước nhiều hơn.

Thư Điềm vừa uống nước vừa thưởng thức cái cảnh đám học sinh nữ khoác tay nhau đi vào, thật lòng mà nói, cô thấy ngoại hình của mấy bạn nữ cùng lớp mình cũng khá được đấy chứ.

Bên phía học sinh nam, ngoại trừ kiểu người “mỗi lần đi vệ sinh hoặc đi lấy nước trong giờ giải lao, thì đều có thể thu hút ánh nhìn của chín mươi phần trăm nữ sinh trên hành lang” như Giang Dịch ra, thì Văn Nhân Nhất – người đã nhuộm lại màu tóc đen, và bạn cùng bàn của cậu ta, thêm vài học sinh nam cô không biết tên, chưa từng nói chuyện trông có vẻ cũng không tệ lắm.

Học sinh nữ thì nhiều hơn, Diêu Nguyệt và Nguyên Loan Loan đều thuộc kiểu người mà cô thấy xinh đẹp. Bởi vì không có huấn luyện quân sự, mà chỗ cô ngồi lại ở phía dưới, nên cô cũng chưa có cơ hội tiếp xúc với những người khác.

“Anh Giang Dịch.” Thư Điềm lại gọi.

“Ừ.”

“Anh cảm thấy con gái mặc váy hay mặc quần sẽ đẹp hơn thế?”

“…”

Giang Dịch im lặng mất vài giây.

Bởi vì không phát đồng phục, giai đoạn hiện giờ mọi người đều mặc đồ bình thường. Anh nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn qua theo tầm mắt của Thư Điềm.

Ba học sinh nữ khoác tay nhau bước vào phòng học, ba người đều mặc váy, độ dài, ngắn của váy cũng khác nhau.

Nhìn đến đây thì anh bỗng nhớ ra rằng, rõ ràng là lúc mới về lớp, tâm trạng của anh không được tốt cho lắm, anh cũng chưa nghĩ ra được là sẽ nói gì sau khi Thư Điềm về.

Nhưng khi cô về lớp thì bọn họ vẫn có thể trò chuyện tự nhiên với nhau. Khi nghe thấy câu hỏi không đầu không đuôi này của cô, anh thừa dịp này mà bắt đầu suy nghĩ, đến khi anh đã hoàn hồn lại, thì tâm trạng u ám như đã biến mất hoàn toàn rồi.

Giang Dịch lại nhìn bạn cùng bàn của mình.

Khai giảng được bốn ngày, cô mặc quần ngắn suốt bốn ngày, quần jean đen hay trắng gì gì đó, cô đều mặc hết một lượt rồi.

Giang Dịch thấy mình đã biết trả lời của câu hỏi này rồi.

“Quần.” Anh nói.

Nói xong, anh lại bổ sung thêm một câu: “Quần ngắn.”


Anh vừa dứt lời là Thư Điềm quay ngoắt đầu lại ngay, đôi mắt hạnh trợn to lên, vô cùng ngạc nhiên: “Anh không phải đấy chứ?”

“…?”

“Ấy thế mà anh lại không thích con gái mặc váy à. Con gái mặc váy đẹp biết bao!”

Giang Dịch liếc xuống dưới.

Anh nhìn lướt qua đôi chân trắng trẻo đều đặn của cô. Thư Điềm hiểu được ý của anh, bĩu môi: “Chẳng phải là vì em phải đạp xe với anh nên mới không tiện mặc hay sao!”

“…”

Thật ra anh thấy cô mặc gì cũng đẹp cả.

Được thôi.

Trả lời sai rồi.

“Anh nhìn các cậu ấy đi…” Thư Điềm chỉ về hướng ba bạn nữ kia, sau đó lại muốn nói gì đó, nhưng bỗng dưng vẻ mặt cô lại thay đổi.

Anh thắc mắc: “… Sao thế?”

“…”

Thư Điềm chậm rãi vặn chặt chiếc bình trong tay ra: “Anh Giang Dịch… có lẽ nào… anh là thẳng…” Cô dừng một lát, rồi sau đó mới hạ giọng xuống đến mức rất rất nhỏ, và tiến lại gần để mà hỏi anh rằng: “Anh thích con gái không?”

Trán Giang Dịch co giật dữ dội: “…”

Giang Dịch: “Ừ.”

Hình như cô gái cũng nhìn ra được vẻ mặt không vui của anh, cô cũng nhanh chóng giải thích: “Ôi chao, anh đừng tức giận mà, quan trọng là vì anh đẹp trai như vậy mà em chưa bao giờ nghe thấy anh thích ai, suy nghĩ đó chỉ vừa mới loé lên thôi… Ừm.” Cô nghiêng đầu cười: “Em chỉ hỏi thôi mà, anh đừng giận nhé.”

Ánh mắt của Giang Dịch rơi vào hai lúm đồng tiền đang lún vào của cô, một lúc sau mới “ừ” một tiếng.

“Cho nên…” Cô gái kéo dài chữ cuối, cả người lại xích gần. Ngay khi ấy, anh đã ngửi thấy mùi thơm trên người cô, giống như kẹo sữa bò bọc hương hoa mà anh không biết tên.

Giọng nói cô nhẹ nhàng, dịu dàng: “Anh có người mà anh thích chưa?”

Trong một khoảnh khắc, tim Giang Dịch như đã ngừng đập.

“… Không à?” Thư Điềm lại nặn ra thêm một chữ nữa.

——————

Hôm nay không phải là một học sinh cấp ba xuất sắc.

Mọi người chuẩn bị cho chương tiếp theo để chấp nhận một Giang nhát gan chưa?

Haiz.

… Tiếng thở dài đến từ một người mẹ già.

Nói chung là, Giang đại ca muốn xuyên không trở về năm lớp tám, nói với các bạn nữ đó là: “Quả thật Thư Điềm không phải là em gái tôi, mà em ấy là vợ tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận