Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng


Trong phòng trở nên ngổn ngang.

Túi đồ dùng mà Khương Ninh tặng chỉ còn lại vài cân gạo, hai gói muối, dầu thì lại không dùng hết bao nhiêu.

Lục Vũ bọc tất cả mọi thứ vào trong túi, quần áo của Trương Siêu, những đồ dùng cần thiết đều thu dọn về hết.

Bà già ỷ vào việc mình là phụ nữ, không sợ gì mà lao qua giành đồ của Trương Siêu, bị Khương Ninh dùng chân đá bay: "Chị ấy không đánh người già, nhưng tôi thì đánh.

"
Lục lấy chìa khoá trên người bọn họ xong, Lục Vũ khoá trái cửa lại, đồng thời anh ấy cũng không quên cướp thuyền cao su về.

Không có thuyền cao su thì chính là không còn con đường sống, ông cụ già sống chết không buông tay tận cho đến khi Khương Ninh rút con dao mổ lợn dính máu ra.

Lúc này cái nhà này mới cảm thấy sợ hãi, sắc mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc nào, bị dồn đến góc tường run lẩy bà lẩy bẩy.

Khương Ninh nhìn người đàn bà trung niên: "Góa phụ bà cũng ác đấy.

"
Nói xong cô túm lấy cổ áo của bà ta kéo lên, ném từ cửa sổ bay ra ngoài.


"Á!!!"
Lục Vũ: "! "
Trịnh Vỹ Lệ: "! "
Hai kẻ già kia ôm lấy mấy đứa trẻ rồi kêu khóc om sòm nhưng Khương Ninh chẳng thèm chớp mắt, xuống tầng rời đi.

Ngồi thuyền cao su rời khỏi, góa phụ kia ở cách đó không xa vẫn còn đang giãy giụa bơi trong nước.

Tiếc quá, thế mà lại biết bơi.

Xử lý như thế nào cứ để cho Trương Siêu quyết định thôi.

Nếu như vẫn còn ngu ngốc nữa thì dù là bạn bè cũng không cần thiết phải cứu anh ấy.

Suy cho cùng bây giờ là tận thế, không có ai quan trọng bằng mạng sống của bản thân hết.

Lục Vũ và Trịnh Vỹ Lệ bàn bạc với nhau, muốn đến nhà nghỉ ở thành phố Phượng tìm.

Tâm trạng Khương Ninh rối loạn nhưng nhớ đến việc Trương Siêu từng đỡ gạch cho cô nên vẫn âm thầm chấp nhận.

Chèo tới nhà nghỉ ở thành phố Phượng, khắp nơi đều là người với người, nhân viên bị dân tị nạn trong thành phố vây kín.

Hệ thống công việc của thành phố bị đình trệ, mặt nước khắp nơi đều là rác thải sinh hoạt, cộng thêm những nạn dân đói đến da bọc xương, không có thức ăn và nước nóng đáng thương khiến từng ngóc ngách đều tràn ngập mùi vị gay mũi.

Lục Vũ liều mạng dùng sức chen ra ngoài, mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới thở hồng hộc ra được: "Việc cư trú được sắp xếp theo từng khu, chắc là Trương Siêu ở tầng 14.

"
Cụ thể hơn thì không hỏi được, dù sao một cái nhà nghỉ cũng nhét mấy nghìn người, internet và hệ thống dùng điện thì đều ngừng trệ hết rồi.

Khương Ninh bị tiếng ồn làm cho tai ù ù: "Chúng ta nghĩ cách đi tìm thôi.

"
Nhà nghỉ rất lớn, mỗi tầng mười mấy phòng, hành lang không được ánh sáng chiếu rọi trở nên âm u khác thường.


Nhưng cho dù có âm u đi nữa thì hành lang ở mỗi tầng vẫn có không ít người, hơi bất cẩn là sẽ va hoặc giẫm phải.

Leo đến tầng 14, Khương Ninh rút đèn pin ra.

Cô cho rằng một căn phòng chen chúc năm sáu người là quá tải rồi, ai mà ngờ chen tận những mười mấy người.

Ga giường còn bẩn hơn cái giẻ lau, khắp nơi tràn ngập mùi vị bẩn thỉu đến gay mũi.

Quá bẩn, Trịnh Vỹ Lệ thiếu chút nữa là nôn hết ra: "Môi trường như này cũng tệ quá rồi đấy?"
Tệ thì cũng chẳng có cách nào khác, nhà thấp tầng thì chỉ có vậy thôi, nhà máy có quy mô lớn cũng cả nghìn người, bộ phận liên quan cố gắng hết sức rồi.

Còn cho rằng phải gõ cửa từng phòng từng phòng một, ai mà ngờ được người trong phòng quá nhiều, chê không khí ngột ngạt không thông, tất cả các cửa phòng đều mở ra, thậm chí có rất nhiều người đứng ngoài hành lang thở hổn hển.

Ba người vừa đi lên đã rất nhanh bị vô số những ánh mắt nhắm đến.

Tuy rằng ở trong bóng tối nhưng Khương Ninh cảm nhận được rất nhiều ác ý.

Nếu như không phải có quân đội tham gia, dưới tầng có người cầm súng để duy trì ổn định hơn nữa cũng đánh đòn phủ đầu khu tị nạn thì ba người họ cũng không dám đi vào.

Cho dù vậy, họ cũng không dám mất cảnh giác chút nào.

Tìm từng phòng từng phòng, thấy qua rất nhiều những khuôn mặt không còn lấy một chút sức sống.


Tâm trạng của Trịnh Vỹ Lệ nặng nề, nhưng ngoài cách thở dài trong lòng thì cũng không còn biện pháp nào khác.

Tìm hơn hai mươi căn phòng, cuối cùng cũng tìm thấy Trương Siêu.

Anh ấy đứng ở bên cạnh cửa sổ, thẫn thờ nhìn ra bên ngoài.

Vốn dĩ đã không béo, hiện tại càng gầy hơn, quần áo trên người bẩn đến nỗi không nhìn ra màu gì.

Dù sao cũng lớn lên với nhau, còn từng mặc chung một cái quần lót, Lục Vũ mới liếc mắt đã nhận ra: "Trương Siêu.

"
Anh ấy gọi những mấy tiếng người bên cửa sổ mới quay lại, ngơ ngác nhìn những người đang đứng trước cửa.

Trương Siêu nhìn về phía ba người, rất lâu sau mới cứng ngắc cử động khoé miệng, muốn cười, nhưng còn khó coi hơn là khóc.

Tình trạng rất tệ hại, mặt mũi bẩn thỉu, cả người thì toàn dầu nhờn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận