- Đây là nơi cậu ở à?
- Ừm
Vừa nhập mật mã lên thiết bị khoá an ninh, Himaru vừa trả lời Yuuma. Thật chẳng ngờ được, Yuuma lại kéo cô đến nhà cô.
Sau tiếng "tít", Himaru đưa tay nắm tay nắm cửa, gạt xuống và nhẹ nhàng đẩy vào. Bên trong hoàn toàn tối om. Himaru chạy vào trước. Các đèn trong nhà được mở lên, thắp sáng khắp căn hộ của Himaru.
Sàn nhà được lắp gỗ, các bức tường được phủ màu xanh nhạt. Bên trong có một bộ ghế sofa và nhiều vật dụng nội thất khác. Tất cả đều là những món đắt tiền và sang trọng. Tuy là một căn hộ, nhưng nơi này hoàn toàn rất rộng lớn. Thật khó tin chỉ có mình Himaru sống ở đây.
- Cậu ngồi ghế đi! Cứ tự nhiên nhé!
Yuuma đưa mắt đảo quanh, cậu đặt chiếc túi ni lông của Himaru lên bàn, rồi ngồi xuống ghế sofa. Trong khi đó, Himaru đang loay hoay trong bếp, nói đúng hơn là trong tủ lạnh để sắp xếp những món đồ mua ở cửa hàng tiện lợi vào, sẵn tiện kiếm thứ gì cho Yuuma. Một lúc sau, cô chỉ lấy lên được một ly nước lọc. Yuuma cầm ly nước lên, rồi nhìn sang Himaru. Cô cười trừ đáp lại. Vẫn vẻ lạnh lùng đó, Yuuma chỉ uống một ngụm nhỏ rồi đặt xuống bàn kính.
- Cậu giàu nhỉ? Nơi này không phải chung cư thường đâu nhỉ?
- Nơi này là do một người họ hàng xa của tớ mua cho, người đó còn đóng tiền học cho tớ và cho tớ tiền sinh hoạt hằng tháng. Tớ chẳng mua gì nhiều ngoài những món ăn dự trữ làm sẵn, nên không hao tốn lắm.
- Người đó? Cậu không biết tên hả?
- Không biết! Chỉ biết là một họ hàng xa
- "Ngốc thật!" - Yuuma mân mê miệng ly nước - Cậu sống một mình à?
- Ừ! - Nét mặt Himaru hơi thoáng buồn - Cha mẹ tớ, hình như đã chết rồi!
- Hình như?
- Tớ được người đó bảo vậy! Tớ chưa từng gặp họ! Người đó là người thân duy nhất!
- Dù cậu không biết đó là ai?
- Ừm - Himaru trở lại vẻ mặt hiền hoà, cô chợt nói - Mà đây là lần đầu có bạn đến chơi nhà tớ đấy!
- "Bạn?"
Chợt, Yuma đứng bật dậy. Cậu cầm trong tay ly nước, uống hết sạch rồi bước vào bếp. Himaru chớp chớp mắt nhìn theo, rồi chạy theo cậu. Yuuma đi tới chiếc tủ lạnh hai cửa khá đắt tiền, mở một bên cửa, thò đầu vào. Trong đó có đầy đủ những rau củ quả, thịt cá, tất cả đều còn tươi. Đủ để nấu một bữa ăn sang trọng ấy chứ!
- Cậu làm gì vậy, Kujyou-san?
- Cứ để những thứ này thế sao?
- Hả? Ừ! Tớ nói rồi, có biết nấu ăn đâu!
- Cậu là cô gái kì lạ nhất tôi từng thấy đấy, Shinohara-san!
Himaru còn đang không biết phải trả lời thế nào, thì cô nhìn thấy Yuuma đang thò hai tay vào trong tủ lạnh. Một lúc sau, cậu lấy từ trong đó ra biết bao nguyên liệu, nào rau, nào cà chua, nào salad, có cả thịt cá nữa. Himaru hơi nghiêng đầu.
- Kujyou-san, làm gì vậy?
- Đứa con gái như cậu! Ngốc!
- Này! Tự nhiên nói người ta ngốc! - Himaru phồng má - Tớ đang hỏi cậu đang làm gì cơ mà!
- Tôi đói!
- Thì sao? - Himaru đưa ngón trỏ chạm môi, nghiêng đầu - Đừng nói là cậu định nấu ăn đấy?
- Thì sao? - Yuuma lặp lại câu hỏi trước đó của Himaru
- Cậu biết nấu à? - Mắt cô chợt sáng rỡ, chạy bổ lại Yuuma đang đứng ngay bếp
- Sơ sơ đù dùng!
- Woa!
- Cậu cút lại đó ngồi! - Yuuma chợt quăng cho Himaru ánh mắt sắc lạnh, như thể cô làm gì phật ý cậu, Yuuma chỉ tay lại bàn ăn - Làm phiền thì đừng trách tôi đấy!
- B-Biết rồi mà! Dữ như chằn!
- Hửm?
- K-Không có gì!
Himaru không nói gì nữa (không dám nói) Cô chạy nhanh lại nơi bàn ăn gần đó, kéo ghế ngồi xuống. Hai tay chống lên bàn, đỡ cằm, Himaru hướng mắt nhìn về phía Yuuma. Được một lúc, hai mắt cô nặng trĩu rồi thiếp đi khi nào không hay.
- "Bốp!"
Một vật gì đó đập vào đầu Himaru. Cô choàng tỉnh, hai tay ôm đầu kêu đau. Thì thấy trước mắt là Yuuma, trong tay là một quyển vở được cuộn tròn. Chắc chắn là vật vừa đánh vào đầu cô.
- Cậu là heo à? Có thế mà cũng ngủ được?
- Heo hồi nào!?
- Heo!
- Hứ! Mà xong rồi hả?
- Nãy giờ!
- "Mình ngủ hả ta? Bao lâu rồi ta?" - Himaru thầm nghĩ
Giờ cô mới để ý. Trên chiếc bàn ăn luôn luôn sạch bong và trống trơn bây giờ đầy thức ăn. Trông thật thích mắt! Lần đầu tiên, Himaru được thấy những món thế này. Mắt cô sáng rỡ!
- Ai cho cậu ăn đâu hả?
- Ể? Nguyên liệu của tớ mà!
- Nhưng tôi nấu!
- Nhưng nguyên liệu của tớ!
- Nhiều chuyện!
- Cái đồ...
- Đồ gì? - Yuuma vừa nói, vừa gắp đũa một miếng thịt và bỏ vào miệng, nhai ngon lành
- Không cho cũng ăn!
Sau một hồi vật lộn, Yuuma cũng đồng ý cho Himaru chạm tay vào những món cậu làm. Dù không muốn thừa nhận chút nào, nhưng những món cậu làm trên cả tuyệt vời. Ngon như đầu bếp chuyên nghiệp vậy! Nét mặt Himaru lúc này tươi rói, có giấu cũng không giấu được. Cô không hề để ý đến nụ cười vừa thoáng xuất hiện trên khoé môi Yuuma.
- Chút nữa cậu rửa chén đấy! - Vừa bỏ thức ăn vào miệng, Yuuma nói như nhắc nhở
- Hả? - Tay cầm đũa của Himaru khựng lại - Thôi! Không biết rửa đâu!
- Cậu trả lời tỉnh bơ nhỉ? - Yuuma lườm lườm khiến cô hơi rùng mình - Muốn sao đây?
- Biết rồi mà!
Dù rất ngậm ngùi, nhưng Himaru vẫn phải rửa đống chén dĩa chất đống đống. Trong khi đó, Yuuma lại ngồi trên bàn ăn, đọc một quyển sách vừa "trộm" được đặt trên bàn ngoài phòng khách của Himaru. Kết quả, là hơn phân nửa số chén bị vỡ nát. Mỗi lần như vậy, Himaru lại nhận được một ánh mắt "thông cảm" của Yuuma khiến cô sợ run. Có cảm giác như hai người này đang ở chung vậy, hay là Himaru đang "tá túc" thì đúng hơn.
- Cậu luôn giữ khoảng cách với mọi người xung quanh nhỉ? - Mắt vẫn dán vào quyển sách vừa "mượn", Yuuma chợt hỏi
- Ý cậu là sao? - Tay cầm dĩa của Himaru chợt khựng lại
- Cậu luôn thêm "san" vào! Và tôi có cảm giác đó không phải một kính ngữ xưng hô bình thường
- Vì tớ... sợ bị tổn thương!
- Tổn thương? - Ánh mắt Yuuma hoàn toàn hướng về Himaru
- Không biết nữa! Nhưng tớ không muốn quá thân thiết với một người!
- Điều đó nghe thật ngốc!
- Có thể!
- Tôi sẽ gọi cậu bằng tên!
- Sao? - Đầu Himaru quay phắt lại, hai mắt mở to ngạc nhiên
- Shinohara Himaru, tôi sẽ gọi cậu là Himaru!
- Sao lại...?
- Ngược lại, cậu cũng phải gọi tôi bằng tên!
- Bằng tên? Yuuma...-san?
- Yuuma thôi! - Cậu hướng mắt sang nơi khác, tránh ánh mắt ngạc nhiên của Himaru - Tôi sẽ không làm cậu bị tổn thương!
- Sao cơ? - Câu cuối, Yuuma nói quá nhỏ nên Himaru không nghe được gì
- Bỏ đi!
- Vậy, Yuu...ma!
- Ừ
Yuuma hơi nhếch môi, Himaru cũng đáp lại cậu bằng một nụ cười nhẹ nhàng
- Cảm ơn, Yuuma!
Hôm đó, sau khi về kí túc xá của học viện Vicegia, Yuuma có vẻ không ngủ được. Cậu không khỏi suy nghĩ về chuyện lúc nãy. Lần đầu tiên, Yuuma nói quá nhiều trong một ngày, trong khi bình thường dù hai ngày cậu vẫn nói chưa đến mười câu, và không có câu nào dài. Lần đầu tiên, Yuuma tiếp xúc với một cô gái. Lần đầu tiên, Yuuma đến chơi nhà một người vừa quen biết. Và lần đầu tiên, cậu gọi một cô gái bằng tên, và để cô ấy gọi mình bằng tên mà không dùng kính ngữ. Trong khi bình thường cậu lại cực ghét ai gọi mình không phải bằng họ, mà lần này chính cậu lại chủ động ột người có quyền gọi cậu bằng tên.