Boss Là Nữ Phụ

Chương 17 Thiên kim hào môn (17)

Lăng Hạo bị chấn động não một chút, chân bị thương do vụ nổ, vừa tỉnh táo lại, chuyện đầu tiên anh ta muốn làm đó là trả thù Hứa gia.

Nhưng anh ta còn chưa bắt đầu hành động thì xí nghiệp của Lăng thị bị người ta báo cáo rửa tiền phi pháp, buôn lậu, chứng cứ rất nhiều.

Những chuyện này xảy ra quá nhanh làm cho người của Lăng thị còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị cơ quan chức năng tạm dừng mọi hoạt động.

Mà mấy công ty đối tác thường xuyên hợp tác với Lăng thị cũng cắt đứt làm ăn, mấy gia tộc ngày thường có mối quan hệ tốt cũng đều tránh không gặp, chủ nợ thì tới càng lúc càng nhiều.

Lăng thị tứ cố vô thân, lâm vào tuyệt cảnh.

“Không phải tôi không muốn giúp anh, mà là nếu tôi giúp anh thì tôi cũng coi như xong đời.”

Những lời này Lăng thị nghe được nhiều nhất, có người có giao tình thâm hậu thì tiết lộ rằng có người gửi vài thông tin đen tối của họ tới, đe dọa họ không được hỗ trợ, nếu không sẽ công khai vài những tài liệu này ra ngoài.

Trên thế giới này có ai mà không có nhược điểm cơ chứ?

Làm sụp đổ một xí nghiệp thì có chút khó, chứ làm một người thân bại danh liệt không khó chút nào.

Mà lúc này Nam Cung gia cũng không được tốt cho lắm…


Nam Cung Chính đột nhiên đưa một đứa con rơi từ bên ngoài về, tuổi tác cũng chỉ nhỏ hơn Nam Cung Cảnh một tuổi. Năm xưa, Nam Cung Chính và Nam Cung phu nhân kết hôn là do sự sắp xếp của hai gia tộc, mẹ của đứa con rơi kia mới là người mà Nam Cung Chính thực sự yêu thương.

Đứa con rơi đó đã sớm được Nam Cung Chính đưa vào làm việc ở công ty con, lần này đưa hắn về nhà rồi liền lập tức đưa vào tổng công ty, tuy rằng vị trí có kém Nam Cung Cảnh một chút nhưng vẫn là chức vụ rất quan trọng.

Nam Cung Cảnh lập tức trở mặt với cha mình.

Nhưng lúc này Nam Cung Cảnh vẫn chưa nắm giữ hoàn toàn công ty, một ít người vốn bất mãn từ trước với anh ta liền lập tức đứng về phe đứa con rơi kia, hai bên liền rơi vào cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi khốc liệt.

Nam Cung Cảnh tiêu dao khoái hoạt hơn hai mươi năm, trước nay chưa từng phải chịu một cục nghẹn lớn như thế. Đứa con rơi kia lúc ở công ty con đã lấy được lòng của không ít người, khi vào tổng công ty lại tiếp tục hoa ngôn xảo ngữ thuyết phục thêm một nhóm người vốn dĩ không ủng hộ anh ta.

“Anh trai, em thật cảm ơn anh đã cho em cơ hội trở thành người phụ trách hạng mục này, anh yên tâm, em sẽ làm tốt, sẽ không để anh thất vọng.” Người thanh niên mỉm cười, thanh âm ôn hòa cứ như thể họ là hai anh em ruột vậy.

Nam Cung Cảnh siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, thần sắc âm lệ.

Hạng mục này anh ta đã làm tương đối ổn, kết quả chỉ vì một quyết định sai lầm mà để cho đứa con rơi kia được lợi.

“Đừng có gọi tao là anh trai, ghê tởm.” Nam Cung Cảnh cố gắng làm mình bình tĩnh, anh ta không thể tỏ ra yếu thế trước mặt thằng con hoang này được.

Người thanh niên hơi mỉm cười: “Anh trai, chúng ta có quan hệ ruột thịt, chuyện này anh không thể phủ nhận được đâu.”

Nam Cung Cảnh tưởng tượng tới cảnh Nam Cung phu nhân đang bệnh nằm liệt giường ở nhà thì càng không nhịn được tức giận, lao thẳng tới trước mặt người thanh niên kia mà đánh. Ai cùng nó có quan hệ ruột thịt chứ, chỉ là một thằng con hoang mà cũng dám tới trước mặt anh ta kiêu ngạo?


Tin hai người đánh nhau nhanh chóng truyền khắp công ty, bởi vì người con rơi kia hoàn toàn không đánh trả, toàn bộ quá trình chỉ có một mình Nam Cung Cảnh đánh, thế nên dư luận bắt đầu bênh vực người con rơi đó.

Mà chuyện giải trừ hôn sự tưởng đã bị lấp đi rồi lại bị người ta đào lên.

Nam Cung Cảnh lên giường với người đàn bà khác, bị vị hôn thê tiền nhiệm là Hứa đại tiểu thư của Hứa gia bắt gặp, Hứa đại tiểu thư không chịu nổi mới đưa ra lời giải trừ hôn ước.

Nếu không có chuyện đánh nhau, chuyện này dù có bị đào ra nói thì cũng chẳng có gì, nhưng hiện tại được người có lòng thêm mắm dặm muối, tính chất sự kiện đã không còn giống như cũ nữa.

Đối tượng ngoại tình của Nam Cung Cảnh cũng bị đào ra. Cô ta có quan hệ thế nào với Nam Cung Cảnh và Hứa đại tiểu thư, cô ta có quan hệ ái muội với tiểu thiếu gia của Lăng gia, kể cả chuyện bị người ta cưỡng bức trong tiệc rượu cũng bị đào lên.

Ánh mắt mọi người nhìn Nam Cung Cảnh không khác gì nhìn một thằng ngốc, vậy mà anh ta còn coi một con đàn bà đã ngủ với thằng đàn ông khác là bảo bối?

Nam Cung Cảnh bị tức giận ở công ty suốt một ngày trời, lúc trở lại chung cư, thấy bộ dạng e lệ ngượng ngùng của Tô Y Y, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh tượng cô ta rên rỉ dưới thân người khác, tức khắc máu lại sôi lên.

Anh ta tiến về phía Tô Y Y, một tay ấn giữ cô ta ở trên bàn, toàn bộ đồ trên bàn bị gạt bay xuống đất.

“Cảnh, anh làm em đau quá!” Tô Y Y không phát hiện ra sự khác thường của Nam Cung Cảnh, ngược lại còn cất giọng kiều mị làm nũng.

Con ác thú trong lòng Nam Cung Cảnh liền lập tức thức tỉnh, hai mắt đỏ ngầu, thô bạo xé rách quần áo trên người Tô Y Y xuống, không hề có màn dạo đầu hay cho Tô Y Y một cơ hội chuẩn bị nào, trực tiếp tiến vào thân thể cô ta.


Tô Y Y đau tới hít vào một hơi, cuối cùng phát hiện Nam Cung Cảnh có điều không ổn liền liều mạng giãy dụa.

“Cảnh… Cảnh… Anh làm sao thế… Anh mau dừng lại đi, a… Cảnh, anh buông em ra, buông em ra.” Tay Tô Y Y bị Nam Cung Cảnh giữ chặt, cả người nằm sấp trên bàn ăn, căn bản không thể nhúc nhích chút nào.

Khác hoàn toàn trong quá khứ, lần này chỉ có đau đớn và thô bạo, cô ta chưa từng bị Nam Cung Cảnh đối xử thế này, cô ta cực kỳ sợ hãi.

Nhưng mặc kệ cô ta xin tha thứ thế nào, Nam Cung Cảnh đều không đáp lại, hành động càng lúc càng thô bạo.

Chờ hai người kết thúc, trên người Tô Y Y đầy vết bầm, chỗ kín đau đớn như bị xé rách. Cô ta ôm thân mình, rúc một góc trên sô pha, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt khỏ, cực kỳ sợ hãi.

Nam Cung Cảnh ngồi một bên xin lỗi cô ta, nói ra những gì mình gặp phải trên công ty, nói mình bị điên rồi, xin Tô Y Y tha thứ cho anh ta.

“Y Y, anh cam đoan về sau sẽ không đối xử với em như thế nữa. Anh sai rồi, em hãy tha thứ cho anh.” Nam Cung Cảnh hạ giọng xin lỗi.

Tô Y Y dù hơi sợ hãi nhưng nghĩ tới cảnh ngộ của anh ta lúc này thì lại có chút đau lòng, nức nở nói: “Anh làm em sợ quá!”

“Sau này sẽ không thế nữa.” Nam Cung Cảnh gắt gao ôm Tô Y Y vào trong lòng, không ngừng lặp lại những lời này.

Hai người ôm nhau trong chốc lát rồi lại bắt đầu cởi đồ, lần này Nam Cung Cảnh cực kỳ dịu dàng làm cho Tô Y Y hoàn toàn thả lỏng.



Kim Mãn Lâu là nơi tiêu tiền kinh khủng nhất ở thành phố này.


Từng lô ghế ngồi được trang hoàng xa hoa, ánh sáng mờ ảo, người tới nơi này đều là vì muốn thả lỏng tìm việc vui, nhưng người đàn ông ngồi ở lô ghế này lại đang cực kỳ bất an. Thỉnh thoảng, anh ta nhìn đông nhìn tây như thể có người nào đang thõi mình vậy.

Đúng lúc thần kinh anh ta căng nhất thì cửa phòng bị người ta đẩy ra.

Ánh sáng hơi mờ nên anh ta chỉ có thể thấy người tới là phụ nữ, thân hình cao gầy, váy dài được cắt may tinh tế làm tôn đường cong hấp dẫn, dáng người quyến rũ.

“Tách.”

Ánh sáng trong phòng lập tức tăng lên, cô gái tiến vào phòng bèn đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi tới trước mặt người đàn ông đó, gương mặt tinh xảo, khóe miệng mỉm cười. Đây là một cô gái còn rất trẻ.

Chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng lộ ra quý khí ưu nhã, đôi mắt tràn đầy bình thản, mặc dù nụ cười chưa từng khép lại nhưng đôi mắt lại không có nửa điểm gợn sóng nào.

Người tới đúng là Thời Sênh.

“Ngài tới rồi.” Người đàn ông nơm nớp lo sợ đứng bật dậy, rõ ràng có chút sợ hãi khi thấy cô.

“Chuyện đã làm tốt rồi chứ?” Thời Sênh ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, người đàn ông biểu hiện rất câu nệ, gương mặt đầy sợ hãi và khẩn trương.

“Đều làm tốt, đã dựa theo sự phân phó của ngài, sau này phiền toái của Lăng gia sẽ càng lúc càng nhiều hơn.”

Lúc trước nếu Lăng Hạo không tham dự vào chuyện bắt cóc cô, cô sẽ không ra tay đối phó với Lăng gia. Thời Sênh chưa bao giờ từ bi với những người muốn đối địch với mình.

Thời Sênh gật gật đầu, lấy từ trong túi xách ra một tập văn kiện, nói: “Đồ ở đây, nhớ kỹ, tôi có thể tìm được nhược điểm của anh một lần thì tự nhiên có thể tìm được lần thứ hai, nếu phản bội tôi thì nên nghĩ tới hậu quả trước.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận