Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân

Na Nhữ An cười nửa miệng, anh ta cầm mảnh sứ rạch lên mặt bàn phát ra âm thanh chói tai.

Na Khải Nguyên lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Thằng ranh, dám khinh thường tổ tiên, cậu muốn nếm thử gia pháp à?”

Na Nhữ An nói: “Dùng gia pháp thì cũng là việc của gia chủ, lão già như ông nghỉ hưu bao nhiêu năm rồi thì bớt lo chuyện bao đồng đi, sống lâu vài năm không tốt hơn sao?”

Na Khải Nguyên nổi giận: “Thằng ranh này, cậu muốn chết đúng không, hôm nay tôi phải cho cậu biết sự lợi hại của gia pháp nhà họ Na. Người đâu…”

Ông ta còn chưa nói xong thì Na Nhữ An đột nhiên giơ tay lên, bắn mảnh sứ trong tay ra, phụt một tiếng, đâm vào ấn đường của Na Khải Nguyên.

Na Khải Nguyên ngã ngửa xuống ghế, ngoẹo đầu, chết ngay tại chỗ.

Điều này khiến tất cả mọi người ở đây sợ hãi.

Cả phòng họp tức khắc trở nên hỗn loạn.

Có người gào thét: “Na Nhữ An giết ông bảy rồi! Mau lên, đi gọi người đi!”


Vệ sĩ và nhân viên an ninh ngoài phòng nhao nhao xông vào, hiện trường trở nên loạn hơn.

Na Khải Nguyên là bô lão nhà họ Na, đương nhiên cũng có vệ sĩ thực lực cao cường đi theo bên cạnh, chẳng qua bởi vì tổ chức hội nghị gia tộc nên bọn họ mới chờ bên ngoài.

Bây giờ bọn họ xông vào thì thấy ông cụ đã chết, biết được Na Khải Nguyên bị Na Nhữ An giết thì lập tức tiến lên định tấn công.

Nhưng bọn họ vừa mới lại gần Na Nhữ An, bỗng nhiên như bị vấp phải thứ gì đó, không biết nhìn thấy cái gì mà bọn họ đều tỏ ra hoảng sợ, sau đó bọn họ ngã nhào xuống sàn nhà.

Người bên cạnh nhìn sang thì phát hiện chân của bọn họ bắt đầu thối rữa, bàn chân và bắp chân đã biến thành vũng máu.

Và vết thối rữa tiếp tục lan lên trên, lan qua phần đùi, lên đến thắt lưng.

Cảnh tượng này khiến những người nhà họ Na khác kinh hãi.

Vệ sĩ và nhân viên an ninh không dám tiến lên nữa.

Na Nhữ An cười hì hì, nói: “Còn ai nghi ngờ tôi nữa không? Ta thanh minh trước, hôm nay tôi đến không phải để canh tranh vị trí người thừa kế, mà hôm nay tôi đến để làm gia chủ”.


“Cậu… Cậu là ma quỷ!”, một trưởng bối của nhà họ Na chỉ vào Na Nhữ An, nói với giọng run rẩy.

“Ông già, ông muốn chết à?”

“Chết? Hừ hừ!”, ông lão cười nhạt: “Tôi sống đến từng tuổi này rồi, còn sợ chết gì nữa! Cậu làm như thế, liệt tổ liệt tông nhà họ Na trên trời có linh sẽ không bỏ qua cho câu! Dù tôi có chết, biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho cậu!”

“Hahaha…”, Na Nhữ An cười to: “Ông muốn trở thành quỷ à? Thế để tôi biến ông thành quỷ, để xem ông không tha cho tôi kiểu gì”.

Dứt lời, anh ta vươn tay về phía ông lão.

Ánh đèn chiếu lên người Na Nhữ An, bóng của bàn tay vươn ra chồng lên cái bóng của ông lão.

Na Nhữ An giơ tay lên, bóng của tay anh ta cũng di chuyển, kèm theo đó là cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc và hoảng sợ…

Cái bóng của ông lão bị bóng tay của anh ta kéo sang một bên.

Cái bóng dường như đang giãy giụa, nhưng không có tác dụng gì cả, một lát sau nó đã bị kéo thành một dải vặn vẹo.

“Dừng tay!”

Cuối cùng gia chủ Na Hy Nghiêu cũng lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận