Trời vừa mới hừng sáng, điện thoại của Duy Khải đã reo lên.
Cả hai đang ngủ thì đều bị tiếng điện thoại làm cho thức giấc.
Duy Khải với tay lấy chiếc thoại, xem trên màn hình thì là Đăng Khoa đang gọi đến, sau đó nhấn nghe.
" Duy Khải, có tin tốt đây. Tỷ phú Delvin Vũ, là một tỷ phú bất động sản người Mỹ gốc Việt, hôm nay sẽ về nước. Nghe nói, ông ấy về nước lần này là muốn tìm người thân gì đó, vì đoạn đường đi khá xa nên ông ấy chỉ nán lại ở thành phố nghỉ ngơi một ngày rồi sẽ lên đường đi tiếp. Trong lúc ông ấy còn ở thành phố nếu chúng ta thuyết phục được ông ấy chịu đầu tư thì quá tốt. Một mình ông tỷ phú đó là đủ chấp hết mấy nhà đầu tư của ông Khanh luôn rồi. "
Duy Khải nghe vậy thì phấn khởi bảo:" Tốt lắm, chúng ta có hy vọng rồi. Cậu có nắm rõ thời gian, địa điểm ông ấy xuống sân bay không? "
Đăng Khoa nói:" Thời gian thì tôi không được rõ, bởi vì ông ấy đi máy bay tư nhân không thể nắm chính xác được thời gian hạ cánh. Còn địa điểm là sân bay Tân Sơn Nhất, ông ấy thuê một khu vực ở sân bay để đậu chiếc máy bay lại mấy ngày, bởi vì tôi có một người quen đang làm ở sân bay này nên mới biết được. "
Duy Khải nghe vậy liền nói:" Vậy cậu cho tôi số điện thoại liên lạc của người quen cậu đi. Tôi sẽ ra sân bay để đón ông tỷ phú ấy. "
Đăng Khoa đồng ý, sau khi cúp máy liền gửi số điện thoại qua cho Duy Khải ngay.
Duy Khải sau khi có được số điện thoại liền vội vàng vén chăn bước xuống giường để thay đồ đi ra sân bay.
Anh thay đồ rất nhanh, sau đó đi lại tủ lấy vài tài liệu của dự án bệnh viện Việt Á, cái này một chút nữa cho ông tỷ phú đó xem.
Hạ An đứng ở sau lưng anh, nói:" Duy Khải, anh cho em đi với. "
Cô thật sự rất muốn giúp đỡ cái gì đó cho anh.
Cô biết mình đi theo cũng chẳng làm được gì nhưng ít ra vẫn có thể ở bên cạnh anh trong những lúc khó khăn này.
Duy Khải có vẻ không đồng ý:" Em còn phải đi làm nữa mà, với lại anh không biết thời gian chính xác ông ấy sẽ đáp xuống sân bay, em đi theo anh ra đó chỉ đứng đợi thôi cũng chẳng làm được gì đâu. "
Hạ An định nói gì đó nhưng Duy Khải đã lấy tài liệu xong, anh quay lại xoa đầu cô rồi nói:" Ngoan nào! Hôm nay, anh không chở em đi làm được, em bắt xe đi làm nhớ cẩn thận. "
Duy Khải chỉ nói được mấy câu đó xong rồi vọt đi rất nhanh, cô cũng không thể nói được câu nào nữa.
Ở sân bay Tân Sơn Nhất.
Duy Khải ngồi ở đó rất lâu.
Anh cũng đã liên lạc với người quen của Đăng Khoa, nhờ người đó giúp anh khi nào máy bay của ông tỷ phú đó đáp xuống thì gọi cho anh hay.
Ngồi đến hơn 10 giờ thì cuối cùng cũng nhận được cuộc điện thoại.
Anh vội vàng đứng dậy để đón ông tỷ phú đó.
Vì chuyến bay của ông ấy đáp xuống không trùng với giờ hạ cánh của những chuyến bay khác nên khi ông ấy ra thì không có nhiều người, rất dễ dàng nhìn thấy.
Nhưng điều Duy Khải không ngờ đến đó là xung quanh ông tỷ phú đó còn có vài người vệ sĩ.
Anh đã đến gần ông ấy nhưng đã bị vệ sĩ chặn lại.
Mấy người vệ sĩ đó hộ tống ông Delvin lên xe rất kỹ lưỡng, hoàn toàn không cho anh cơ hội để đến gần.
Duy Khải mới quay sang mói với anh vệ sĩ đang ngăn mình lại:" Tôi thật sự không có ý xấu gì hết. Tôi ở công ty xây dựng Phát Đạt, chúng tôi có một dự án xây dựng bệnh viện đang kêu gọi nhà đầu tư, chỉ muốn để ông Delvin xem qua thôi. "
Anh vệ sĩ đó nói:" Rất xin lỗi anh, ông Delvin hiện giờ ông có ý định đầu tư vào dự án nào hết. "
Tên vệ sĩ chỉ nói bao nhiêu đó xong rồi trèo lên xe rời khỏi sân bay.