Có Tòa Hương Phấn Trạch

Tháng ba đầu xuân.

Cửa phòng hương chật kín người vì hôm nay cửa hàng tung ra một loại
hương mới. Cửa hàng vừa mở cửa, các cô nương đã chen chen đẩy đẩy xông
vào, bảy miệng tám lời muốn này muốn nọ.

“Ta muốn ‘hương nhiều phúc nhiều thọ’.”

“Ta muốn ‘hương tình sâu như biển’.”

“Ta muốn ‘hương động phòng hoa chúc’.”



Toản Nguyệt và Hương nhi vội vàng đón khách. Tiểu Tịch Tử khéo ăn khéo
nói đã nhận thay chức quản gia của Trung bá, giờ thành chủ sự cửa hàng.
Hương nhi và Tiểu Tịch Tử đã thành thân, có thai sáu tháng rồi. Tần Điệp cuối cùng cũng có được phương tâm của Hồng Diệp, chuẩn bị năm sau thành thân, Toản Nguyệt và Hứa Hiền cũng đã định.

Hồng Diệp cầm thư vội vội vàng vàng chạy vào, “Toản Nguyệt, Mai Tử gửi thư!”

“Thật hả?” Toản Nguyệt chạy đến, “Bọn họ thế nào rồi?”

“Lúc này đã đi được một vòng Đại Mạc rồi, nói là tìm được rất nhiều
hương liệu quý, sẽ về sớm.” Hồng Diệp mở thư đọc to cho mọi người nghe.



Lúc này trên đường đến kinh thành, một con ngựa trắng đi thong thả.
Trên lưng ngựa là một nam một nữ cùng mặc áo trắng. Ngựa chạy nhẹ nhàng, tay áo hai người khinh dương, tóc bay theo gió.

Người qua đường gật đầu tán thưởng.

Cô nương ngồi trước tay cầm bình lư hương nhỏ, từng đợt hương khí toát
ra. Trải qua thời gian một chung trà, con ngựa trắng đột nhiên dừng lại, nam tử áo trắng nói với ông chủ sạp hàng ven đường: “Ngươi bán vỉ hấp
không?”

Người kia sửng sốt, “Vỉ hấp?”

Cô nương ngồi trước huých vào bụng nam tử, “Ngươi phiền quá.”

Nam tử cười rộ lên, “Hết cách rồi, là do nương tử ta thích vỉ hấp thôi.”

Nửa năm trước, Thạch Mai sinh ra một đứa con gái béo tròn mập mạp, tên chính chưa đặt, mới chỉ có nhũ danh, Hương Hương.

Tiểu Hương Hương rất đáng yêu, tính cách cũng nhu thuận, không khóc mà

thích cười, cả ngày y y nha nha. Từ khi nó ra đời liền cướp lấy yêu
thương chiều chuộng của toàn bộ nữ nhân ở phòng hương, thế cho nên Bạch
Xá, Tần Điệp, Hứa Hiền đều có một loại cảm giác bị thất sủng nghiêm
trọng.

Đương nhiên Bạch Xá không thể làm gì, dù sao cũng là khuê nữ của mình mà.

Một tháng trước, Bạch Xá và Tần Điệp xuất môn bàn chuyện, mấy ngày
trước đã sai người đưa thư, nói hôm nay về nhà. Mọi người ở hàng hương
vội vội vàng vàng làm tiệc tẩy trần cho hai người. Lại đúng dịp gần
Trung thu, mọi người chuẩn bị ăn bữa cơm đoàn viên.

Sáng, Thạch Mai ôm Hương Hương tản bộ trong viện.

Thời tiết chuyển lạnh, Thạch Mai mặc một chiếc váy dài màu chàm, hai
tay ôm Hương Hương. Váy rất lớn, trên váy thêu miêu hoa thiếp vàng, là
phảng cảnh thái lam làm như vậy. Mấy ngày nay Mai Tử có nghiên cứu qua
trang dung, quyết định không giả dạng cô gái như trước kia nữa. Nàng cẩn thận lựa chọn quần áo, thay đổi đầu tóc,, giờ hệt như danh môn thiếu
phụ, kiều diễm hơn lúc chưa thành hôn rất nhiều. Nàng cố ý ăn mặc như
vậy, chờ Bạch Xá về, cho hắn ngạc nhiên.

Sau khi sinh Hương
Hương, mỗi ngày trừ việc tự chăm sóc bản thân nàng còn phải lo cho nó.
Tiểu nha đầu kia được nửa tuổi, là tuổi đáng yêu nhất. Mặt tròn mắt
hạnh, môi hồng hồng hay dẩu lên, tuy còn nhỏ nhưng đã có chút mắt mày
như hoạ, người gặp người thích, tương lai nhất định sẽ là một đại mỹ
nhân. Thạch Mai bắt đầu sầu lo, không biết về sau con mình sẽ bị tiểu tử nhà ai lừa đi nữa.

Hôm nay Hương Hương mặc một cái áo nhỏ màu
vangg, trước ngực còn đeo một hầu bao. Dưới hầu bao gắn chuông nhỏ, đi
đến chỗ nào cũng ‘đinh đinh đang đang’ kêu vang không ngừng. Nó còn chưa biết nói nhưng vẫn há miệng hàm hồ phát ra tiếng, ngẫu nhiên có thể
nghe được một tiếng “Nương” làm cho Thạch Mai rất vui vẻ. Mấy ngày nay
Thạch Mai đang cố gắng dạy cho Tiểu Hương Hương kêu một tiếng “Cha “.

“Mai Tử.”

Cửa ngoài bị đá ra, Hồng Diệp hấp tấp chạy vào.

Hồng Diệp vẫn mặc một thân váy hồng như trước, kiểu váy cũng giống của
Thạch Mai, khác ở chỗ trên váy Hồng Diệp thêu thượng miêu, váy này Toản
Nguyệt cũng có, hôm nay cũng mặc lên, là váy màu hồng cánh sen, phía
trên thêu tinh diên điểm thủy.

“Ăn cơm không?” Hồng Diệp vẫn

hấp tấp như thế, vừa Hương Hương lên cao làm cho nó cười khanh khách vừa hỏi Thạch Mai,”Buổi chiều đóng cửa hàng đi, bọn họ sắp về rồi, chúng ta đi thuyền hoa ăn cua, buổi tối ngắm trăng!”

Thạch Mai còn chưa đáp ứng đã bị Hồng Diệp kéo ra ngoài.

Thạch Mai cười thầm, Hồng Diệp bây giờ càng vội vàng nôn nóng hơn ngày
xưa, xem ra một tháng không gặp, thấy nhớ Tần Điệp rồi, hai người này,
gặp nhau thì ầm ĩ nhưng không thấy mặt là lại nhớ.



Ở trạm dịch cách phủ Thường Châu mười dặm, đám Bạch Xá đã chạy vài ngày dừng lại nghỉ chân uống nước.

“Chậc chậc.” Tần Điệp nâng chén nhìn mấy thùng lớn trên xe ngựa phía
sau, có ý quở trách Bạch Xá, “Ngươi xem ngươi kìa, đường đường là Bạch
Xá thế mà giơg vừa ra khỏi cửa đã kéo về một xe hương liệu, một xe quần
áo rồi còn đồ chơi với đồ ăn vặt… Ngươi sa đọa rồi, cứ như bố trẻ con
ý.”

Bạch Xá nâng chén trà nhìn qua, “Ta vốn là bố trẻ con mà.”

Tần Điệp hừ một tiếng, “Giống ta vẫn là tốt nhất, tự do tự tại.”

Bạch Xá nhìn cái đức hạnh của Tần Điệp liền muốn cười, “Ngươi hâm mộ hả?”

“Ngươi hâm mộ ta mới đúng ấy!” Tần Điệp không phục, “Ngươi xem lại
ngươi đi, bị Tiểu Mai trông chừng như thế nào, lại nhìn ta? Quá tự tại,
vô lo vô nghĩ á há há.”

Bạch Xá thản nhiên uống rượu, “Ngươi muốn bị quản nhưng chẳng qua không ai để ý ngươi đúng không?”

Tần Điệp bị chọc trúng chỗ đau, buồn bực liếc Bạch Xá.

“Này.” Buông chén, Tần Điệp ghé lại hỏi, “Kỳ thật thành thân rất khủng bố! Ngươi nghĩ đi, mới đầu rất dịu dàng hiền thục, là tiểu nha đầu mười ngón tay không dính nước, thế mà vừa thành thân xong liền thành mẹ trẻ
con chanh chua đanh đá.”

Bạch Xá bất lực nhìn qua, “Ngươi cũng là đứa nhỏ do mẹ trẻ con chanh chua đanh đá sinh ra đấy.”

“Ta cảm thấy như gần như xa là tốt nhất, đỡ phải kè kè bên cạnh suốt ngày rồi chán ốm.”

Tần Điệp nói xong liền thấy Bạch Xá cười gượng hai tiếng, “Là ngươi
muốn như gần như xa hay là Hồng Diệp không thèm quan tâm ngươi?”


“Ê Bạch Xá!” Tần Điệp cáu, “Ngươi không dẫm ta một cái thì không được à? Tưởng được lên chức cha mà to lắm sao?”

Bạch Xá nhìn trời. Chẳng cãi lại nữa, cùng mọi người lên đường, vung roi thúc ngựa chạy về hương phấn trạch.

Tuy Bạch Xá không nói gì nhưng lại bắt đầu thấy lo lắng.

Lúc Thạch Mai vừa mới sinh Hương Hương đúng là béo ra một vòng, sau lại gầy đi một chút… Mấy ngày nay không biết thế nào rồi? Hơn nữa về sau
còn phải sinh thêm mấy đứa nữa, có khi nào ngay năm sau thôi, Tiểu Mai
nhà mình lại biến thành bà Mai béo rồi? Bạch Xá nghĩ đến đây liền vội vã lắc đầu, nhìn hoàng thái hậu nhiều tuổi như vậy rồi mà ngan sắc vẫn rất khá, Thạch Mai giống bà, hẳn là không thế thua kém được, hơn nữa, Bạch
Xá tự khinh bỉ chính mình, đã là con người thì đương nhiên sẽ già đi,
không nên nghĩ nhiều, cái mình thích là tâm hồn của Thạch Mai.

Tâng Điệp đi sau thì đang cả giận, Thạch Mai với Bạch Xá tình đầu ý hợp
dính nhau như mật, cả ngày chẳng rời nửa bước, còn sinh ra một nha đầu
béo tốt! Mình với Hồng Diệp thì sao? Hồng Diệp kia á, vừa hung vừa ngang ngược, chẳng bao giờ tươi cười với mình, hơn nữa phản ứng lại trì độn!

Hứa Hiền đi sau cùng nhìn hai người kia mặt nhăn mày nhó, lắc đầu… Lần này trở về, phỏng chừng lại có trò hay để xem rồi.

Qua buổi trưa, đoàn ngựa của Bạch Xá đã vào đến thành, vừa về trước
cổng phòng hương liền nhìn thấy Hương Nhi với Tiểu Tịch Tử ngồi trông
cửa hàng.

“Trang chủ đã về rồi sao?” Hương nhi nói cho Bạch Xá, đám Thạch Mai đang ngồi trên thuyền hoa chờ, bảo bọn họ rửa mặt chải
đầu rồi thay quần áo, sau đó mới lên thuyền hoa.

Nửa canh giờ
sau, Bạch Xá cùng Tần Điệp còn có Hứa Hiền ba người, ngồi trên chiếc
thuyền nhỏ trôi về phía thuyền hoa. Ba người mỗi người mang một tâm tư.
Hứa Hiền thấy đói bụng, Tần Điệp băn khoăn không biết Hồng Diệp có thích quà mình tặng hay không, Bạch Xá lại nghĩ, lát nữa nhìn thấy Thạch Mai, Mai Tử có khi nào biến thành bà mẹ già tay ôm con nheo nhóc hay không?

Thuyền lại gần. Mọi người chỉ thấy trên chiếc thuyền bên kia có một
dáng người màu đỏ ngoắc tay về phía này, “Uây! Các ngươi đã về rồi!”

Tần Điệp vừa thấy Hồng Diệp liền vui vẻ yên tâm —— vẫn là tiếu nha đầu! Hồng Diệp vui vẻ, Toản Nguyệt cũng đến mép thuyền ngoắc tay với họ,
Hứa Hiền sờ cằm —— ồ, bộ đồ này nhìn được đấy! Bạch Xá nhìn trái nhìn
phải không thấy Thạch Mai, trong lòng rất buồn bực.

Mọi người vừa lên thuyền Bạch Xá đã hỏi: “Thạch Mai đâu?”

“À, vừa rồi ôm Hương Hương chạy khắp nơi, mệt rồi, đang ngủ trưa ở trong đấy.” Hồng Diệp chỉ vào khoang thuyền.

Tần Điệp dùng cánh tay huých vào Bạch Xá, “Ai nha, mẹ trẻ con đều thích ngủ trưa đấy.”

Mí mắt Bạch Xá giật giật. Tần Điệp bị Hồng Diệp nhéo lỗ tai, “Nói cái gì?”

“Không…” Tần Điệp đau đến nhe răng trợn mắt, vội vã lấy quà mua cho
Hồng Diệp từ trong tay áo ra, là một cây trâm mai ngọc bích, phía trên
đính một tầng chỉ bạc. Hồng Diệp thu về, Tần Điệp thí điên thí điên cài
trâm cho nàng.

Hứa Hiền cùng Toản Nguyệt đi ăn cơm.


Bạch Xá đi vào tring khoang thuyền. Vừa mới tiến vào liền cảm giác bên
chân có một túm lông xù cọ đến cọ đi. Cúi đầu nhìn, là Tiểu Phúc Tử béo
hơn một vòng.

Nhìn chằm chằm Tiểu Phúc Tử béo như quả cầu một lúc
lâu, Bạch Xá đưa tay nhấc nó lên, phát hiện nặng hơn rất nhiều. Trong
lòng lại lộp bộp —— nhỡ đâu Tiểu Mai cũng béo thành như vậy, nhưng thật
ra rất thú vị. Đang nghĩ tới đây, chợt nghe trong phòng có tiếng trẻ con ‘y y nha nha’ học nói. Bạch Xá đi về phía đó, đến cửa phòng phát hiện
cửa không khoá, đi vào liền thấy một tấm bình phong, phía sau tấm bình
phòng là một chiếc võng, trên chiếc võng có một người đang nằm.

Còn chưa đi tới gần đã nghe tiếng Thạch Mai nói với con, “Ngoan, gọi một tiếng ‘cha’ đi?”

Hương Hương học theo, gọi một tiếng ‘cha’ không rõ. Bạch Xá vui sướng,
cái gì béo với chả gầy, quên hết đi, vòng ra sau bình phong, đi đến
trước mặt Thạch Mai.

Tiểu Mai ngẩng đầu, nhìn thấy Bạch Xá từ sau tấm bình phong đi ra, cười rộ lên, “Ngươi về rồi! Ăn cơm chưa?”

Bạch Xá đứng ngây người tại chỗ nhìn Thạch Mai, cái gì mà béo hay gầy,
trước mắt rõ ràng là một đại mỹ nhân, Bạch Xá cần thận nhìn, một tháng
không gặp, Mai Tử chẳng những không xấu đi mà ngược lại còn đẹp, hoàn
toàn khác với lúc trước, nay có phong vị nữ nhân. Thạch Mai chính là chờ phản ứng hiện tại của hắn, rất vừa lòng, cười càng thêm ngọt. Bạch Xá
đi đến bên cạnh nàng, Hương Hương đã nhận ra cha, giơ tay cười với hắn,
Bạch Xá vội ôm lấy, nặng hơn trước nhiều rồi.

Ôm Hương Hương,
Bạch Xá lại nhìn Thạch Mai một cái, nàng vừa tỉnh ngủ, vẫn hơi mệt,
không muốn đứng lên, nằm trên võng kéo ống tay áo hắn: “Xong việc rồi
à?”

“Ừ.” Bạch Xá gật đầu, thầm than… Mình váng đầu rồi mới đi
nghĩ linh tinh, Thạch Mai càng ngày càng xinh đẹp, khó trách thế nhân
đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, quả nhiên không giả.

“Có đói không?” Thạch Mai đứng lên, xoa gò má Bạch Xá, “Hình như gầy đi rồi, đồ ăn ở ngoài không hợp sao?”

“Ừ…” Bạch Xá nhíu mày, “Này cũng coi như đang nói chuyện củi gạo dầu muối, nhưng mà không đáng sợ như trong tưởng tượng.”

“Đám Hồng Diệp đang chưng cua.” Thạch Mai châm trà cho Bạch Xá, “Ngươi muốn ăn gì khác không?”

Bạch Xá thầm nghĩ, muốn ăn ngươi được không? Cúi đầu sờ mũi, “Ừ, ta muốn ăn đồ khác.”

“Ăn gì?” Thạch Mai cười hì hì, tựa vào vai hắn nhìn lên, nắm bàn tay bé nhỏ mập mạp của Hương Hương nói, “Hương Hương, hỏi phụ thân muốn ăn cái gì đi.”

Bạch Xá nhìn nương tử xinh đẹp bên cạnh, lại nhìn khuê nữ trong lòng, chợt cảm thấy rất hạnh phúc, những thứ còn lại tất cả
chỉ là mây bay…

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận