Sau một lúc thăng hoa cùng cảm xúc, cả hai mới chịu buông môi đối phương ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, phụt cười nhẹ.
- Trong nhà bí nhỉ! Có lẽ chúng ta nên ra ngoài đi dạo một chút!
Mọi người đều đang tất bật thu dọn đống đổ nát cô gây ra, anh cố tình đánh trống lảng để thôi khỏi xót thương những vật phẩm của mình, kéo tay cô đi ra hóng mát ngoài trời.
Cảnh quang hoàng hôn đúng là tuyệt diệu, đẹp chẳng tả được. Ánh mặt trời vàng loáng thoáng cuối chân trời, tiếp đến màu xanh nhè nhẹ của mây nằm lên trên, điểm đâu đó những ánh hồng sương sương, như một bức tranh vĩ đại của thiên nhiên. Càng nhìn càng thêm mê mẫn, cả hai cứ nắm tay nhau đi vòng quay sân nhà.
Dinh thự của anh cũng chẳng nhỏ, thế nên thời gian đi bộ một vòng sân kéo dài đến hơn một tiếng đồng hồ với nhịp chân đều đều của hai người. Bên cạnh ánh hoàng hôn quyến rũ là tiếng chim lóc chóc, trông cứ bình yên đến lạ.
Đầu óc cả hai trở nên trống rỗng, chỉ biết mơn man nhè nhẹ mà đi cùng nhau, nép mình bên cạnh vai người kia, chẳng ai nói với ai một lời. Có lẽ đó được gọi là hạnh phúc.
Chợt cả hai mơn man trong tiềm thức của mình một suy nghĩ lạ, họ muốn phút giây này mãi mãi dừng lại, họ muốn đôi tay này sẽ không bao giờ buông ra, muốn người đi bên cạnh mình mãi mãi là người kia. Nghĩ đến đó chợt một nam một nữ đều mỉm môi lên cười nhẹ, họ đã cảm nhận được rõ ràng tình yêu là gì rồi.
Bầu trời dần thay màu đen kịt của màn đêm, cùng lúc nhận ra thời gian trôi nhanh, hai người đã dừng chân trước phòng khách. Vào nhà thì đâu đã vào đấy cả rồi, đúng là năng suất làm việc của người làm nhà quyền thế, nhanh chóng gọn lẹ, lại còn kỹ lưỡng.
- Mời thiếu gia, thiếu phu nhân lại dùng bữa.
Tiếng đồng hồ keng keng báo đúng sáu rưỡi tối.
Hai vị này gật đầu nhẹ một cái rồi tiếp tục tiến đến chiếc bàn ăn, nơi khăn bàn trắng tuốt trải dài khắp mặt bàn, đồ ăn được dọn ngăn nắp, bài trí lại tinh tế, đúng là phục.
Ở đâu đó trên chiếc bàn xuất hiện một vài ly rượu thủy tinh trong suốt, bên cạnh là chai Vermouth màu trắng nhẹ. Mặt đối mặt, anh và cô ngồi đối diện nhau. Không khí bữa ăn hôm nay cũng thực khác quá đi, chẳng đơn độc u sầu như mọi hôm, tất cả trở nên ấm áp. Thế rồi ánh đèn trong phòng chợt dịu xuống, chuyển từ màu trắng sang vàng nhạt, tiếng đàn ai gảy chợt vang lên, làm cho bữa ăn tối nay lãng mạn đến lạ.
Nhất Long hài lòng mỉm môi nâng bình rượu lên rót vào từng ly, còn đám gia nhân thì lui hết ra ngoài, chẳng dám bước chân mạnh.
Cái trò ngọt ngào này chính là Tư An mách anh, tuy ba thập kỷ qua chàng thư kí kia vẫn chưa có nổi một mối tình, ấy mà ba bảy cái trò này thì rành phải biết, cứ như là học cho kĩ chờ người thương xuất hiện có dịp trổ tài vậy, nhưng ngày ấy còn xa quá, tương lai phía trước cũng mịt mù quá rồi đi.
- Trò gì nữa đây?
Lạc Hy nhìn những gi trên bàn, lại phỏng rằng anh bày trò. Đúng là hết nỏi nổi. Nhất Long thở dài nhè nhẹ, vợ anh sỗ sàng thật đấy, không dịu dàng chút nào. Nhưng cái vẻ đanh đá dễ thương này của cô, anh yêu phải biết.
- Hẹn hò.
Anh giữ trạng thái điềm đạm ôn nhu hết mực có thể, đưa cho cô ly Vermouth đã được rót sẵn.
Anh và cô như hai mảnh ghép dành cho nhau. Một người cục súc thờ ơ, người kia lại vô cùng ôn nhu điềm đạm. Họ không để tâm đến sự khác biệt của người kia, không trách móc những khuyết điểm của đối phương, ngược lại, có thể cả anh và cô đều yêu lấy khuyết điểm của người còn lại.
- Luyên thuyên, lắm trò.
Cô bĩu môi làu bàu, quả thật là trước đây cô vốn không quan tâm đến những vụ bày trò lãng mạn, nhưng hôm nay khẩu thị tâm phi, nói thì là thế, còn trong lòng, ấm áp để đâu cho hết.
Anh nghe thấy câu đó có hơi tuột khí sắc, thoáng chút thất vọng vì kết quả chẳng được như lời Tư An, nhưng trông vẻ mặt viên mãn khá hài lòng của cô, cũng hiểu được tâm thái của phụ nữ. Nhất Long mỉm cười, ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng đến lạ.
Nói một chút về dư vị buổi tối hẹn hò của hai người, trên bàn chỉ toàn những món Châu Âu, nào là Wiener Schnitzel, món ăn nổi tiếng ở Áo, rồi đến Rosti của Thụy Sỹ, Cozido của Tây Ban Nha.. những món ăn hấp dẫn này khiến con người ta chẳng còn chút tâm trí để ý đến bầu không khí lãng mạn vẫn đang tiếp diễn.
Trong khi anh đang mên man với những câu tán tỉnh sến sẩm mà Tư An chỉ cho, thì cô ăn lấy ăn để, chẳng kiêng nệ gì ai. Trông cô đang dần xử đẹp những món mình yêu thích trên bàn, anh cũng giật mình bừng tỉnh, dẹp ba bảy cái câu nói tào lao của Tư An qua một bên, quyết chẳng để cô thỏa thích một mình.
- Cái này của tôi.
Cô ghì nĩa lên miếng thịt bò cuối cùng trên dĩa.
- Không, là của anh.
Cũng chẳng vừa vặn gì hơn, Nhất Long cùng nhanh chóng ghim một phần.
Thế là hai người đôi co qua lại, cứ như hai đứa trẻ. Họ đã chẳng giấu giếm gì về bản thân nữa rồi, đều phơi bày những điểm xấu của mình cho đối phương thấy hết.
Trần quản gia đứng ngoài cửa thầm quan sát nãy giờ, tâm tình của hai cô cậu này đúng là quay như chong chóng, thực chẳng ai hiểu nổi tính khí thất thường này. Đang đoạn ngọt ngào bỗng hai đứa trẻ này chợt cãi vã nhau chỉ vì miếng thịt, lão già như ông thực vô cùng bức xúc, vội mở cửa xông vào trước sự ngỡ ngàng của đôi bên.
- Có mỗi chút chuyện ăn uống cũng chẳng yên bình nổi với hai người.
Ông hậm hực nâng luôn đĩa thịt đi ra ngoài, còn hai cô cậu vẫn ngồi thừ ra đấy chẳng hiểu chuyện gì xảy ra hết.
Đúng là..
- END-