Editor: Hari
“Bang” một tiếng, Lâm Kiều đem hợp đồng quăng lên trêи mặt bàn: “Chị có ý gì?”
Trần Vĩ đương nhiên biết cô tại sao lại tức giận, cười nhạt: “Đây là do em nhận.”
Lâm Kiều hừ lạnh: “Lúc trước em xem, ở cột này cũng không có cái tên này.”
“Lúc chị xem cũng không có a, ai biết bọn họ sẽ đột nhiên mời người này,” Trần Vĩ thở dài một hơi, nhặt hợp đồng lên: “Nhưng em đã ký, muốn rút lui thì tự mình đền tiền vi phạm hợp đồng đi. Bất quá,” chị ngừng lại một lát, “đã có người lăng xê hai người bọn em rồi, thấy hot search hôm nay không? Sự nhiệt tình của cư dân mạng thật sự là ngăn không được, đề tài về hai người vốn dĩ đã hot, lúc này mà rút lui, mọi người sẽ nghĩ như thế nào?”
Lâm Kiều chính là bởi vì vừa mở weibo, thấy che trời lấp đất toàn là “Lục Chính Đông hợp đồng tình yêu %”, “Lục Chính Đông Lâm Kiều”, “Tô Linh cp tái hiện giang hồ”, chết lặng một hồi lâu.
Cô một chút cũng không muốn tên của kẻ làm cho người khác căm ghét kia dính với tên mình.
“Lâm lục” là bộ phim ngôn tình tiên hiệp cực hot năm trước, khi đó toàn bộ internet đều nói về nó, mở đường cho dòng phim tiên hiệp. Sau đó cũng có thêm vài bộ nhưng không có bộ nào hot được như bộ này.
Trong bộ phim đó, cô đóng vai nữ chính-Dương Linh, thế gia tiểu thư cao ngạo tự phụ, lại trong một đêm chịu khổ diệt môn, toàn gia chỉ còn lại một mình cô được mẫu thân giấu vào trong lu nước nên tránh được một kiếp, được nam chính ngẫu nhiên đi qua thu lưu.
Huyết sắc đầy trời, hắn cao quý thanh tao, thong dong mà bước qua nơi thây phơi khắp chốn, ngón tay nhỏ dài lạnh lẽo phủ lên đôi mắt nàng. Sau một mảnh tối tăm đó, hắn trở thành ánh sáng soi đường duy nhất của nàng.
Lục Chính Đông đóng vai nam chính Tô Trường Ca, vừa là thầy cũng vừa là cha. Hắn dốc lòng dạy dỗ, đem toàn bộ sở học suốt đời dạy cho nàng, cuối cùng lại chết ở dưới kiếm của nàng.
Tuyết bay đầy trời, cánh tay Dương Linh run rẩy, sau một tiếng kiếm rơi thanh thúy, nàng rốt cuộc bật khóc thảm thiết, lưu lại giọt nước mắt cuối cùng trong cuộc đời này, cũng từ đây không bao giờ cầm kiếm nữa.
Có lẽ là do kết cục không như mong muốn của quần chúng, sau khi “Lâm lục” kết thúc một thời gian dài, vẫn cứ có người ở trêи weibo chửi bới biên kịch tại sao lại có thể viết ra một cái kết cục bi thương như vậy. Đồng thời, vô số fan lượm nhặt những đoạn phim cắt nối biên tập, dưới từng màn đao quang kiếm ảnh toàn là cảnh ngọt ngào cảm động nhân tâm.
Hiện giờ tin tức Lục Chính Đông tham gia “Hợp đồng tình yêu %”-một gameshow người thật được lộ ra, làm cho đám fan CP Tô Linh yên lặng đã lâu lại được dịp bùng nổ, weibo không ngừng có người “CP đáng yêu của tôi rốt cục viên mãn a a a a a”, ngay cả video cắt nối biên tập “Lâm lục” Tô Linh CP cũng đã được share rất nhiều lần.
Nhắm mắt làm ngơ, Lâm Kiều gỡ cài đặt weibo.
Lúc này, cô đang cúi người, đôi tay chống ở trêи mặt bàn, cằm nâng cao, đôi mắt đẹp tràn ngập lửa giận, lạnh lùng mở miệng: “Muốn? Em phải làm cho bọn họ muốn! Lục Chính Đông vội vàng muốn dính chặt với em, em Lâm Kiều chán ghét cự tuyệt, bị ép rút lui khỏi gameshow!”
Cô có thể nói ra lời này, Trần Vĩ đã biết đại não của nữ nhân ngốc ngực to não nhỏ này đã bị lửa giận chi phối, chị hạ giọng trấn an, “Được rồi, chị sẽ cùng bọn họ thương lượng, tranh thủ ích lợi lớn nhất. Bất quá ——” chị dừng lại, giương mắt quét một vòng người trước mặt, chị nghĩ đến bốn chữ “cậy mỹ hành hung” (ỷ có sắc đẹp mà hành xử không ra gì), không khỏi thở dài một hơi, “Tiểu tổ tông của tôi ơi, trước đó, em an phận chút cho chị, đừng có gây ra chuyện xấu gì cho chị đó.”
*
Năng lực nghiệp vụ của Trần Vĩ bình thường, nhưng bản lĩnh miệng quạ đen lại rất mạnh.
Lời dặn dò của chị nói ra còn chưa tới mười lăm phút, Lâm Kiều đã lại gây chuyện.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, phóng viên giải trí sớm đã chờ sẵn ở cửa, người vây kín chật như nêm cối. Lâm Kiều võ trang hạng nặng mà chưa nổi một giây đã bị nhận ra.
Bọn họ chắn ở trước mặt cô, một đám microphone đã sắp đập đến mũi.
“Nghe nói Lục Chính Đông tham gia gameshow “Hợp đồng tình yêu %”, Lâm Kiều cô thấy thế nào?”
“Tô Linh CP tái hiện giang hồ, Lâm Kiều, đây có phải là hành động có mục đích của Lục Chính Đông không?”
“Nghe nói sau khi quay “Lâm lục”, cô và Lục Chính Đông đã ở chung, đến giờ đã yêu đương được một năm? “Hợp đồng tình yêu” thực tế là quay thật?”
Cô kéo khẩu trang xuống, đối với tên phóng viên lải nhải lắm lời nhất kia, không khách khí cười: “Có quan hệ gì tới anh?”
Trợ lý đang duy trì trật tự, nghe cô nói như vậy, thầm kêu không tốt, nhanh tay nhanh mắt kéo vị cô nãi nãi này ra sau lưng, xoay người nói với đám phóng viên giải trí: “Lâm Kiều của chúng tôi hôm nay có chút không thoải mái, liên quan đến “Hợp đồng tình yêu %” chúng tôi cũng chưa nhận được tin tức, nhân tuyển tham gia cụ thể xin hãy đợi công bố chính thức.”
Không đến nửa ngày, tin tức Lâm Kiều bất mãn Lục Chính Đông, Lâm Kiều kiêu căng đã xuất hiện trêи hot search.
Trần Vĩ trầm mặt: “Sáng nay mới dặn dò em đã không nhớ rõ? Ngại tiền kiếm được nhiều quá đúng không? Minh tinh không có thực lực như em, ai mà không nịnh nọt giới truyền thông cơ chứ? Bọn họ vừa nhấc bút là có thể viết đến “thiên hoa loạn trụy” (ngôn từ sinh động mỹ diệu, cảm động đất trời, nhưng không phải là sự thật), tường đổ lại bị mọi người đẩy thêm chỉ là chuyện trong nháy mắt! Em là muốn đi theo con đường lúc trước của Đường Kỳ hả?”
Lâm Kiều nghe bài lý luận này của chị không biết đã bao nhiêu lần, hiện giờ cô còn chưa hết tức, cô nâng mí mắt, lông mi cong dài, vừa tự tin vừa châm chọc cười: “Đường Kỳ flop là bởi vì gương mặt của cô ta không chống đỡ nổi cái tính vừa thối vừa giả tạo của cô ta, em không giống cô ta, gương mặt em chấp tất, hiểu không?”
Trần Vĩ nghẹn đến không còn lời gì để nói. Chị luôn lo lắng nữ nhân này ngu ngốc, không có chí lớn, toàn thân đều là tật xấu, nhưng có khi, chị cũng bội phục cô nàng hiểu rất rõ ràng địa vị bản thân.
Đến buổi chiều Trần Vĩ dùng weibo của Lâm Kiều share lại dòng công bố đã được chốt kia, không giải thích chuyện phát sinh buổi trưa, chỉ nói đơn giản một câu, chờ mong cùng lần hợp tác tiếp theo cùng @Lục Chính Đông~
Lâm Kiều đã xóa weibo, không lâu trước mới biết vụ này, không đợi cô nàng giết đến văn phòng, Trần Vĩ đã tự giác tới tìm cô trước.
Nghĩ đến chuyện này, Lâm Kiều cười lạnh một tiếng: “Chuyện buổi chiều em còn chưa tìm chị tính sổ đâu.”
“Được rồi,” Trần Vĩ đánh gãy lời cô nói: “Không đàm phán được, đối phương lôi hợp đồng ra. Bị khui ra cũng không có biện pháp, nhưng bọn họ hứa hẹn sẽ tăng cát xê.” Thấy Lâm Kiều không dao động, chị lại bỏ thêm một quả bom: “Chị đã tính cho em rồi, sau khi tham gia gameshow này, lại xào thêm chút tin vịt, xác suất rất lớn có thể lấy được kịch bản kia của đạo diễn Trần. Lại thêm một bộ phim, nợ của em có thể trả sạch sẽ trước khi chấm dứt hợp đồng, còn có thể dư lại một khoản lớn nữa.”
Biểu tình của Lâm Kiều đã hơi buông lỏng, nhưng giây tiếp theo, cô bạnh cằm, nhướn mày, đôi mắt lóe lên sự khinh miệt, ngôn ngữ bén nhọn: “Giá trị con người của Lâm Kiều em năm nay so với năm trước như nước lên thuyền lên, dùng tiền dựa vào hắn cọ nhiệt độ để kiếm tiền sao? Cho dù không có hắn, năm nay cũng nhất định có thể kiếm đủ tiền, hơn nữa còn dư được một khoản lớn, chị tin không?”
Trần Vĩ nhìn người đẹp trước mặt ngang ngược không cho người khác chen miệng nửa câu, trong nháy mắt xuất thần.
Năm đó, chị nửa đêm nhận được điện thoại của cô nàng, trong điện thoại là một cô bé, thanh âm độc đáo, lời nói chắc chắn, ngữ khí cuồng vọng —— ký hợp đồng với cô ấy, cô ấy nhất định có thể tạo ra giá trị xa xỉ.
Người đại diện có chút danh khí, số điện thoại cá nhân sẽ không tiết lộ ra ngoài, cũng không biết cô nàng có được nó từ đâu. Chị đã gặp rất nhiều những cô bé ít tuổi khinh cuồng, không rõ thân phận bản thân, đối với cuộc điện thoại này cũng không để ý, kéo luôn vào danh sách đen.
Ngày hôm sau, chị ở cổng công ty gặp được cô nàng. Một bộ váy đỏ, đẹp đến ngang ngược.
Sau khi gặp mặt chị mới nghĩ thông, người có thể chưa từng gặp mặt mà nửa đêm gọi điện đến, cũng không nghĩ xem đối phương có đang tiện tiếp điện thoại hay không, chắc chắn là người bình thường không lo nghĩ gì, chưa từng nhìn qua sắc mặt người khác. Mà Lâm Kiều đúng là có tư cách này.
Lâm Kiều khi đó ngây ngô, nhưng vẻ cao ngạo lại không khác gì hiện tại. Cô bé nâng cằm, chắc chắn chị sẽ ký hợp đồng với mình, còn ra một đống điều kiện: “Em sẽ chỉ nhận phim thần tượng và gameshow, không cần biết kịch bản hay dở thế nào, cùng một thời điểm, bên nào trả tiền cao hơn thì nhận bên đó.” Cô nàng đưa ra thời hạn hợp đồng chỉ có ba năm, Trần Vĩ dựa theo nhu cầu của cô nàng, xảo quyệt yêu cầu kéo đến 5 năm.
Trần Vĩ không nhìn lầm cô.
Không đến một năm, cô đã ở trong đám người mới trong giới giải trí trổ hết tài năng, chỉ dựa vào gương mặt kia. Nhưng cô nổi tiếng là nhờ anti, đơn giản là do kỹ thuật diễn của người nào đó kém đến không thể kém hơn, bình luận chửi bới nối liền không dứt. Trần Vĩ bắt cô học kỹ thuật diễn, yêu cầu phải nhanh chóng nâng cao khả năng diễn xuất. Cô cũng lười phản đối.
“Khi hợp đồng hết hạn em cũng sẽ không ở lại giới này nữa, nào có thời gian luyện kỹ thuật diễn? Chỉ nhận phim thần tượng cũng chính là vì nó kiếm tiền nhanh ——”
Mái tóc dài bay bay trong gió, nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt, ánh đèn của dòng xe ồn ào bên ngoài chiếu lên khuôn mặt cô. Cô ngồi ở ghế phụ, đón lấy ánh sáng chói mắt bên ngoài, vô cùng ngang ngược: “Nếu đã là phim thần tượng, xem mặt em là đủ rồi.”
Ai ngờ được Lâm Kiều thuận buồm xuôi gió, một đường ngang ngược đến nay chưa quá ba năm, lại té ngã ở chỗ Lục Chính Đông.
Ngày đó là lần đầu tiên bọn họ diễn với nhau, một lần quay thuận lợi hiếm có. Là lần gặp mặt đầu tiên của Dương Linh và Tô Trường Ca.
Ban đêm lạnh lẽo, nàng trốn trong lu nước lạnh, mãi tóc ướt đẫm dán ở sau lưng, nàng lạnh tới mức môi tím tái lại.
Tô Trường Ca mặc một bộ trường bào màu nguyệt bạch, tóc đen búi cao, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của hắn, thần sắc hờ hững, tựa hồ cũng không lo lắng nơi đây có thật nhiều người chết.
Trêи mặt Dương Linh dính đầy vết máu, nàng chết lặng, giống như rối gỗ không có thần trí, ánh mắt trống rỗng. Nàng giống như nhìn thấy hắn, lại giống như không nhìn thấy.
Tô Trường Ca dừng lại bên lu nước, tháo mảnh vải trắng quấn trêи tay xuống. Ngón tay hắn lạnh băng, che lên đôi mắt nàng.
“Dương Linh, rời đi cùng ta.”
Cô cho rằng đạo diễn là một người hiểu sắc đẹp, nào ngờ ngay cảnh thứ nhất đã NG rất nhiều lần, ông ta quát ầm lên: “Ánh mắt cô không đúng! Cần phải trống rỗng! Trống rỗng! Cô không cần nhìn chăm chú Tô Trường Ca, cũng không phải giống như một kẻ ngốc, cô phải coi cậu ta như không tồn tại!”
Khí lạnh lượn lờ, ngâm trong nước lâu, đầu ngón tay cô đã có chút nhăn.
Khuôn mặt Lâm Kiều không kiên nhẫn, lông mày nhướn cao. Trợ lý cầm khăn lông tới cho cô lau người, cô khi nào chịu qua ủy khuất như vậy? Liền dứt khoát từ trong lu nước bò ra ——
Lục Chính Đông vốn đang đứng một bên đột nhiên động, thần sắc anh ta lãnh đạm, rút ra quyển kịch bản mới tinh cô để ở một bên lật xem hai vòng.
Động tác đang bò ra khỏi lu nước của Lâm Kiều khựng lại, bỗng nhiên có chút chột dạ.
“Cô đã xem qua phim cô đóng chưa?”
Lâm Kiều đang muốn lùi lại, nhưng phần lưng đã chống ở thành lu nước. Cô cảnh giác gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.
Anh ta lại bình tĩnh nhìn cô, nhìn đến mức cô sắp bùng nổ, sau đó mới thong thả mà nhẹ a một tiếng. Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, nhưng ngữ điệu lại cực kỳ lạnh lùng.
“Heo cũng diễn tốt hơn cô.”