"Cô vừa phải thôi." Anh cúi đầu, khuôn mặt âm trầm, nhìn chằm chằm cô gằn từng chữ.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, toàn bộ hô hấp đều phả lên mặt đối phương, người ngoài nhìn còn tưởng bọn họ đang thân mật.
Nhưng chỉ có Lâm Kiều biết, giữa hai người họ có một rãnh vực sâu rất lớn, huyết nhục đầm đìa.
Là vấn đề kỹ thuật diễn sao? Khi Lâm Kiều quay "Lâm lục", không chỉ một lần nghĩ tới điều đó.
Cô nghĩ mãi, nhưng không thể nào hiểu nổi, cho dù cô ương ngạnh, kiêu căng thành tính, nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương vừa qua 20 tuổi, bình yên lớn lên, từ trước đến nay đều rất coi trọng mặt mũi, chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai.
Lúc đó là khi cô vừa vào đoàn chưa được bao lâu, phần diễn của cô trong ngày hôm đó tương đối ít, quay mất lượt là qua, cô hiếm khi có tâm tình tốt, rảnh rỗi sinh nông nổi.
Khi đó cô đang đi bộ ở trong viện, vừa đi vừa cúi đầu đếm gạch, bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da, cô ngẩng đầu, gọi với theo.
"Này —— này!"
Cô chạy tới: "Lục Chính Đông —— Này, là tôi!"
Cô nhảy nhót chạy đến trước mặt anh, ngẩng đầu lên, ánh mắt hiếm khi chân thành, cô hỏi: "Này, Lục Chính Đông, có phải anh có ý kiến gì với tôi không?"
Khi đó anh đã nói như thế nào?
Lâm Kiều tự giễu a một tiếng.
Cằm bị anh mạnh mẽ giữ lấy, cảm thấy đau đớn và bị sỉ nhục, trong mắt cô lóe lên quang mang không phục, đối diện với ánh mắt u ám của anh, đột nhiên giống như kiệt sức.
"Thôi bỏ đi." Cô quay đầu đi, châm chọc nói, "Ai có thể hiểu được suy nghĩ của Lục đại công tử chứ, đối diện với người mình chán ghét muốn chết còn không có biểu hiện gì ra mặt, vẫn thản nhiên hợp tác, nhưng khi nhìn thấy người nọ có quan hệ tốt với người khác lại cả buổi tối cứ âm dương quái khí."
Biểu tình chán ghét trên gương mặt cô làm cho Lục Chính Đông phải buông tay ra, anh không mở miệng nói nửa lời, giữa hai người trầm mặc một hồi lâu. Lâm Kiều dường như lười phản ứng, thấy anh không có ý muốn tiếp tục, liền đá đá mũi chân anh, lên giọng: "Chặn đường, mau dịch ra."
*
Đây là buổi chào cờ cuối cùng, trạm vườn trường sẽ kết thúc.
"Khi mọi người đi học, trong buổi chào cờ sẽ hát quốc ca chứ?"
"Hả?"
"Thế hệ của bọn tôi, không biết là tâm lý gì nữa, mỗi lần kéo quốc kỳ lên đều như người câm hát, trước sau trái phải chỉ thấy mọi người há miệng mấp máy môi, nhưng lại chẳng nổi mấy người hát ra tiếng."
"Giống như đây là một chuyện rất khó mở miệng vậy," Chu Lệnh cười cười, "Hát lên thì có vẻ quá mức trang trọng, giống như tình cảm của mình bị phơi bày lộ liễu ra bên ngoài, rất ít người có thể mở miệng. Tôi nghĩ mọi người đều từng trải qua đi."
"Còn có thể dục giữa giờ nữa." Anh ta híp mắt nhớ lại, "Ha ha, hồi đi học ghét nhất là thể dục giữa giờ. Xếp một hàng rõ dài, chen chúc nhau đi xuống sân, động tác thì xiêu xiêu vẹo vẹo, chẳng nổi mấy người nghiêm túc tập. Hiện tại nghĩ lại, thật hoài niệm những ngày đi học, cũng đã mười mấy năm rồi. Thời gian trôi thật nhanh."
Trên đài hiệu trưởng đang nhiệt huyết dâng trào phát biểu một bài phát biểu mà tuần nào cũng như tuần nào, tháng nào cũng như tháng nào, năm nào cũng như năm nào, Lâm Kiều nhớ lại những chuyện hồi còn đi học, cong cong khóe miệng: "Ngày xưa tôi học trường tư nhân, khi tôi nhập học vừa đúng là khóa đầu tiên."
"Đợi khi khóa tiếp theo nhập học, lúc chào cờ chúng tôi đều ra vẻ trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, muốn tỏ vẻ uy nghiêm của đàn anh đàn chị, khi hiệu trưởng phát biểu chúng tôi ở dưới vỗ tay như điên, thầy cứ nói một câu chúng tôi lại vỗ một cái, nói một câu vỗ một cái. Khóa sau không biết chúng tôi vỗ cái gì, cứ ngớ người ra nhìn, một đám người chen chúc xô đẩy, giống một đàn quạ đen."
"Tới khi chúng tôi lên 12, khóa thứ ba nhập học, không phải là chúng tôi vỗ tay nữa. Khóa thứ hai cũng bắt đầu học theo động tác của chúng tôi, điên cuồng vỗ tay."
Mọi người cười rộ lên: "Ha ha, thật ấu trĩ a. Nói không chừng hành động này sẽ trở thành truyền thống cứ như vậy truyền xuống."
"Vậy à?"
Sau khi tốt nghiệp cô cũng chưa từng về thăm lại trường cũ.
Truyền thống ư......
"Tiếp theo buổi chào cờ sẽ tiến hành kéo cờ, hát quốc ca."
Các thành viên của gameshow liếc nhìn nhau, trong mắt hiếm khi có được sự ăn ý, bọn họ nhẹ nhàng mở miệng, thấp giọng hát lên bài quốc ca.
"Dậy đi! Những người không muốn làm nô lệ!"
"Dùng máu xương của chúng ta xây nên trường thành mới!"
"Dân tộc Trung Hoa đã tới thời điểm nguy hiểm nhất,"
"Những người bị bắt hãy hét lên tiếng hét cuối cùng."
"Dậy đi! Dậy đi! Dậy đi!......"
Lá cờ đỏ năm sao đón gió phấp phới, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây chiếu lên cột cờ, lộ ra một mảnh ánh vàng rực rỡ.
Một mạt đỏ tươi kia, mang theo sự bồng bột và mong đợi của thiếu niên, hướng về mây trắng, hướng về trời xanh, vĩnh viễn bay trên mảnh đất vàng này.