Editor: Hari
Lâm Kiều theo phái hành động, nghĩ gì là ngay lập tức lên kế hoạch hành động.
Nhưng ngay bước đầu tiên đã có chút khó khăn.
Cô nhớ hồi cấp ba, trong trường có một vị giáo thảo (nam sinh được mọi người công nhận là đẹp trai nhất), cực kỳ cao lãnh, suốt ngày chỉ chuyên tâm học hành, không gần nữ sắc, đẹp trai đến mức dân tình xỉu up xỉu down.
Các bạn nữ theo đuổi cậu ta nhiều không đếm xuể.
Nhưng khi đó Lâm Kiều không để ý lắm, nên cũng không chú ý đến có một bài viết trong một đêm bùng nổ khắp diễn đàn của trường, "Tôi! Ngất! Lúc tan học nhìn thấy Trần Thần đưa thư tình cho Lâm Kiều!!!!!
Lúc bạn thân đến hỏi cô, cô còn nghệt mặt ra: "Ai cơ? Ai đưa thư tình cho tớ?" Ngày nào cũng một mớ nguời tới đưa thư tình cho cô, não cô thực sự không đủ bộ nhớ để nhớ hết mớ người đó là ai.
Sau đó có người công bố nội dung bức thư tình đó, đến giờ Lâm Kiều cũng không nhớ rõ nữa rồi, hình như là giáo thảo kia nói có một ngày Lâm Kiều cười với cậu ta một cái, làm cho cậu ta cảm thấy như mình gặp được tiên nữ vậy, từ đó trái tim rung động...
Nhưng thực sự là Lâm Kiều không nhớ từ trước tới giờ mình có cười với người lạ nào.
Cho tới nay, hoa đào của Lâm Kiều đều là do họ chủ động chạy tới, cô hình như chưa từng theo đuổi ai, cô chỉ cần đứng yên động ngón tay cũng đủ cho đám người kia ầm ầm lao đến rồi.
...Nhưng Lục Chính Đông không nằm trong đám người này a.
Còn nhớ hôm mà cô muốn cùng anh hoà hoãn mối quan hệ, cô đã bày ra vẻ mặt ngọt ngào nhất có thể, kết quả Lục Chính Đông chỉ lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Mang hết tâm tư của cô tập trung vào diễn xuất đi."
Làm nũng là chiêu tất sát của cô, bình thường cô cũng không làm nũng với người khác, không ngờ lại có kết quả này.
Haiz, quyến rũ người khác khó quá a.
Cô thở dài một hơi, lật lật quyển "Phản đòn các loại thả thính" trong tay.
Xem một lúc, cô đã gọi mấy cuộc điện thoại cho Trần Vỹ.
Cô còn giả bộ ho nhẹ hai tiếng, sau đó tiến thằng vào chủ đề chính: "Trần Vỹ, chỗ chị có tư liệu về Lục Chính Đông không, chuyển qua cho em đi."
Trần Vỹ không nghi ngờ gì.
Chị cho rằng là cô muốn đánh sâu vào nội bộ địch nhân, còn nghĩ những sự việc nhạy cảm lúc trước là do cô lại đang nghĩ trò gì đó để chỉnh Lục Chính Đông đây, dù sao hai người này nhìn nhau không vừa mắt cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, Trần Vỹ yên tâm thở nhẹ một hơi, trong lòng nghĩ, hai người đấu đi, cứ đấu đi, dù sao cũng chẳng có kết quả gì.
Thế là Lâm Kiều thuận lợi lấy được tư liệu về Lục Chính Đông.
Thời gian đã muộn lắm rồi, Lâm Kiều xem qua một lượt, nhớ được một dòng, Lục Chính Đông thích ăn đồ ngọt.
Buổi quay phim ngày hôm sau, cô không giống như bình thường không kiên nhẫn như vậy, mà chuyển sang thân thiết nhờ vả Tiểu Đổng đi mua chút đồ ngọt.
Nhưng địa điểm đóng phim ở vùng dã ngoại hoang vu, Tiểu Đổng khổ sở cúi đầu khom lưng với Lâm Kiều: "Lâm đại ca, đồ ngọt giờ chỉ có ship bằng máy bay đến đây cho đại ca thôi, hay là, đại ca dùng tạm túi kẹo này đi." Nói xong, đưa tới một túi kẹo sữa white rabbit.
Dù sao cũng không phải cô ăn, Lâm Kiều đối với cái này cũng rất tùy ý, vui vẻ nhận lấy.
Nhưng, phải đưa cho Lục Chính Đông như thế nào cũng là vấn đề.
Cho dù cô đang quyến rũ anh, nhưng Lâm Kiều cũng không cho phép bản thân đánh mất tự tôn.
Trong thời gian nghỉ ngơi sau bữa trưa, Lâm Kiều chép chép miệng, đứng lên, đi đến về phía Lục Chính Đông đang nằm dựa trên ghế nghỉ ngơi.
Cô cúi đầu nhìn mũi giày, lầm bầm: "Cho anh."
Lục Chính Đông đang úp quyển tạp chí trên mặt nằm không nhúc nhích.
Cô lại nâng cao thanh âm.
Nhưng Lục Chính Đông đến ngón tay cũng không thèm động.
Lâm Kiều vẫn luôn trộm nhìn Lục Chính Đông, cô dám cam đoan anh chắc chắn vẫn chưa ngủ.
Cô hét to, nổi giận đùng đùng giật lấy quyển tạp chí, ném viên kẹo qua: "Không ai ăn, cho anh!"
Lục Chính Đông híp mắt, viên kẹo rơi trên ngực anh, ngữ khí của anh vẫn thong thả bình thản: "Lấy ra".
"Không."
"Tôi không ăn."
"Anh!" Lâm Kiều cao giọng, rồi lại cố đè thấp xuống, "Anh không ăn thì không có ai ăn."
Lục Chính Đông nhăn mày: "?"
Anh lại lên tiếng: "Tôi không ăn."
Lâm Kiều mặt không biểu cảm: "Tôi bảo anh ăn thì anh phải ăn."
Lục Chính Đông không muốn phí sức đôi co với cô, trả lời lấy lệ: "Được rồi, được rồi."
Lâm Kiều lúc này mới vừa lòng xoay người bước trở về.
Buổi tối sau khi tan làm, cô cũng không quên việc này, thong thả ung dung đi qua: "Này.
Kẹo lúc trưa tôi cho anh, anh ăn chưa?"
Lục Chính Đông nâng mí mắt: "Ném đi rồi."
Lâm Kiều: "...............???"
Lâm Kiều nổi giận, thở phì phì đi đến trước mặt trừng mắt nhìn anh, hung hăng bỏ lại một câu.
Lục Chính Đông híp mắt, giật giật lỗ tai.
Suy nghĩ nửa ngày, mới phát hiện đó là—— "Quỷ hẹp hòi, uống nước lạnh, khi lớn lên sẽ bị méo miệng!"
Thực là ấu trĩ.
Lục Chính Đông hiếm khi bật cười thành tiếng.
.