Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Hôm nay Uyển Nhi nghe Kỳ Thiên nói Miên thị lại có động thái muốn gây khó dễ với công ty, cô liền vội vàng đến ngay tổng bộ. Đến phòng của Kỳ Thiên, Uyển Nhi thấy Phương Kiều đứng cạnh đó bàn công việc với anh. Bỗng dưng trong lòng Uyển Nhi lại cảm thấy chột dã, có lỗi. Cô hít một hơi thật sâu rồi mới bước vào.

“Chuyện là như nào vậy?”

Cô hỏi Kỳ Thiên rồi vô cùng tự nhiên ngồi xuống ghế. Anh cầm chiếc laptop tiến đến đến trước mặt cô rồi từ tốn giải thích:

“Vẫn là chiêu cũ như ba năm trước thôi. Giành lấy mấy dự án lớn của chúng ta. Nhưng hôm nay anh với Kiều Kiều phát hiện ra động tĩnh mới. Miên thị ba năm trước dễ dàng thành công và leo lên vị trí thứ ba trong top công ty chủ lực là nhờ có người đầu tư từ nước ngoài rót vốn vào. Mà nhà đầu tư đó còn liên quan đến tổ chức xã hội đen có tiếng ở Los Angeles, nhưng trình độ của Kiều Kiều Kiều có hạn không thể tra được cụ thể là tổ chức nào.

“Kiều Kiều? Hai người thân thiết đến vậy rồi sao?”

Uyển Nhi với khuôn mặt tò mò lên tiếng thắc mắc. Kỳ Thiên liền tặng ngay cho sự thắc mắc của cô em gái mình bằng một cái lườm và nhàn nhạt mở miệng:

“Mày chú tâm vào cái nội dung chính được không?”


“Vậy có tra được Tổng giám đốc của Miên Thị là ai không?”

Uyển Nhi lấy lại bộ dạng nghiêm túc của mình hỏi Kỳ Thiên. Anh tiếp tục chuyển sang một văn kiện khác trên laptop rồi kiên nhẫn trả lời câu hỏi của cô:

“Cái này thì được. Bọn anh đã tra được cả số điện thoại và lịch trình từ nữ chủ nhân của Miên thị cho em rồi. Theo như trong lịch trình thì trưa nay cô ta rảnh, em thử hẹn ra xem.”

Cô quan sát chăm chú văn bản chi tiết trong màn hình laptop, mở miệng:

“Phương Kiều, em thử liên hệ thử xem!”

Phương Kiều không nhiều lời mà trực tiếp ngoan ngoãn thực hiện ngay yêu cầu của Uyển Nhi. Cô với anh ngồi trong phòng, Uyển Nhi bắt đầu rời mắt khỏi chiếc laptop quan sát Kỳ Thiên đang mải mê đọc tài liệu mà lên tiếng:

“Anh bớt bắt nạt cô ấy đi. Đừng có áp dụng cái kiểu Tổng tài bá đạo với Phương Kiều. Với cô ấy, anh chỉ có thể áp dụng được tuyệt kĩ thê nô thì may ra anh còn có được hy vọng thu phục được nhỏ ấy.”

Kỳ Thiên thấy cô nói vậy ngẩng đầu lên nhìn em gái mình mà cong miệng cười, bộ dạng tự cao tự đắc mà đáp lại cô:

“Thê nô? Ô thế hóa ra đúng sở trường của anh mày rồi.”

“Chị! Liên hệ được rồi. Tầm 12 giờ trưa, gặp tại nhà hàng Thiên Hương”


Đúng lúc này Phương Kiều đi vào thấy một màn bộ dạng tự cao tự đắc của Kỳ Thiên thì liền ném cho anh một ánh mắt đầy vẻ khinh thường, rồi ngay tức thì quay sang mỉm cười thân thiện báo cáo với Uyển Nhi. Kỳ Thiên thấy bộ dạng si mê tuyệt đối em gái mình của Phương Kiều chỉ biết tức đến vặn vẹo. Cô em gái nhỏ của anh phải đề phòng không thì khỏi lấy vợ mất! Uyển Nhi nhìn Kỳ Thiên như đọc thấu suy nghĩ của anh mà bật cười lớn. Phương Kiều quả không làm cô thất vọng, cô gái nhỏ này còn có thể trọc tức được anh trai cô! Sáu năm đào tạo của cô cũng không coi là uổng công.

Đến 12 giờ trưa, Uyển Nhi có mặt tại nhà hàng Thiên Hương như đúng lời hẹn. Khi vào phòng ăn, Uyển Nhi thấy một người phụ nữ dáng vẻ trưởng thành. Cô ấy mặc một bộ vest đen, khí chất cô ấy mang đến vô cùng thời thượng nhưng sao cô lại thấy cô gái này quen mắt thế nhỉ. Uyển Nhi vừa bước đến vừa lên tiếng:

“Xin lỗi Tô tổng! Tôi đến muộn, thất lễ quá!”

“Tôi cũng chỉ vừa mới đến.”

Khi nghe thấy giọng nói đó, cô bất chợt đứng khựng lại, cơ thể trở nên căng cứng như bị hóa đã. Không phải là cô cảm thấy quen mắt thôi đâu mà người phụ nữ đó với cô là vô cùng quen thuộc! Vị nữ tổng giám đốc mà cô luôn ra sức tìm kiếm đến cực khổ suốt ba năm nay lại chính là Tô Tranh!

“Sao? Bạn thân của tôi, cô bất ngờ lắm hả?”

Tô Tranh nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên, bất ngờ của Uyển Nhi thì khinh thường lên tiếng. Uyển Nhi cố gắng lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống phía đối diện Tô tranh cất tiếng hỏi:

“Cô là tổng giám đốc của Miên thị?”


“Đúng! Cô hẹn tôi ra đây có việc gì?”

“Nếu vậy tôi muốn hỏi cô tại sao ba năm trước và đến bây giờ cô lại luôn gây khó dễ cho công ty tôi? Tại sao ba năm trước lại nhất định phải lật đổ Bạch thị? tại sao hả? Cô cướp chồng tôi lẽ nào chưa đủ ư?"

Tô Tranh nở nụ cười chế nhạo, thẳng thắn mà lên tiếng:

“Đủ ư? Với tôi nó còn là quá ít! Tôi làm thế với cô là tôi quá nể tình rồi bạn thân nhỏ của tôi ạ. Còn việc tại sao đến bây giờ tôi vẫn gây khó dễ cho cô thì chẳng phải hôm trước cô nói”Cuộc chiến của chúng ta” chính thức bắt đầu rồi sao?”

Sau lời nói của Tô Tranh cả hai người liền rơi vào trạng thái im lặng. Một lúc sau, Uyển Nhi đứng dậy khí thế đầy sự áp bức người nhìn thẳng vào Tô Tranh mà tuyên bố:

"Nếu như cô đã có ý tiếp chiến như vậy, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc chơi. Tôi sẽ đón chờ xem cô và tôi ai chơi chết ai trước!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận