Đào Đào về nhà, cô ấy vừa từ thang máy ra đã thấy cậu bé ngồi xổm ở góc tường kia.
Đào Đào: “……”
Cậu bé: “……”
Đào Đào bất động, cậu bé đứng lên, dùng cặp kính trắng đen rõ ràng nhìn cô ấy không chớp mắt.
Đào Đào nhìn một lát, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Không được…… Quá đáng yêu, quá dễ thương, quá phạm quy rồi!
Nhóc con 6 tuổi, môi hồng răng trắng, mềm mềm như miếng đậu hũ nhỏ.
Dù sao có cha đẹp trai mẹ xinh gái, cùng với gen di truyền mạnh, tên nhóc này đẹp đến mức lòng người rộn rạo.
Tuy rằng Đào Đào biết “thiên thần nhỏ” này thật ra là “Ác quỷ nhỏ.”
Ác quỷ nhỏ…… à úi chà, Tạ Tinh Thuỳ duỗi tay, giọng điệu trẻ thơ vang lên: “Dì Đào Đào.”
Đào Đào ôm lấy cậu bé, hôn một cái cho bỏ công: “Sao con lại chạy ra đây rồi hửm?”
Gương mặt Tạ Tiểu Tinh nhỏ nhỏ, cậu bé nghiêm túc đáp: “Con và lão Tạ ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.”
Đào Đào: “……”
Tạ Tiểu Tinh càng ngày càng giống Tạ Tinh Thuỳ, tính cách cũng giống, một người cuồng vợ, một người cuồng mẹ, hai người “đàn ông” này vì Tống Ý ân đoạn nghĩa tuyệt không biết bao nhiêu lần.
Đào Đào hỏi: “Mẹ con không có nhà sao?”
Tạ Tiểu Tinh đáp: “Mẹ đến nhà bà ngoại rồi ạ.”
Mấy năm nay quan hệ giữa Tống Ý và mẹ dịu hơn rất nhiều, khi rảnh sẽ đi thăm bà ấy, tuy tình cảm hai bên vẫn rất nhạt nhưng về mặt vật chất lại không bạc đãi cô.
Đào Đào quá quen, hai cha con này chắc lại đang “cãi nhau”.
Họ ở trong cùng một tiểu khu, cách nhau không xa nên Tạ Tiểu Tinh đã sớm quen cửa quen nẻo.
Đào Đào mở cửa dẫn cậu bé vào nhà, sau khi sắp xếp xong thì đi rót một ly sữa bò: “Con tự chơi một chút nhé, dì đi tháo trang sức.”
Tên nhóc con ôm ly sữa bò nhìn cô ấy: “Dì ơi, dì không cần gọi cho ba con đâu, con không muốn nhìn thấy ông ấy.”
Đào Đào nghe rồi không biết nên khóc hay nên cười, cô ấy quay sang dỗ dành cậu bé: “Ừm ừm, chúng ta không gặp anh ấy.”
Đương nhiên cô ấy vẫn gửi tin nhắn cho Tạ Tinh Thuỳ, nói Tạ Tiểu Tinh của anh đang ở đây.
Tạ Tinh Thùy trả lời cô ấy: “Ừ, tôi thấy rồi.”
Tạ Tiểu Tinh vừa ra khỏi cửa, anh đã đi theo phía sau, lúc Tạ Tinh Thuỳ canh cửa chờ Đào Đào về, anh cũng ngồi cùng cậu bé, chỉ là không để nó thấy mà thôi.
Đào Đào lười hỏi chuyện nhà hai cha con này, dù sao đời trước hai cha con này là oan gia, vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi cũng trở mặt…… Hiển nhiên chuyện lông gà vỏ tỏi đều liên quan đến Tống Tống.
Sinh đứa con trai mà cứ như sinh ra tình định, lão Tạ tức đến đau răng.
Đào Đào nhàn rỗi không có gì làm, cô ấy cầm bộ thiết bị VR đưa cho Tạ Tiểu Tinh.
“Con biết chơi không?”
Tạ Tiểu Tinh: “Vâng ạ.”
Đào Đào kêu: “Vậy con lại đây chơi một lát đi.” Tống Ý đang trên đường về, cô ấy cũng nói con trai cô đang ở đó.
Hiện giờ thiết bị VR đã thay thế các game PC trên diện rộng, nó càng an toàn cho sức khoẻ, cũng càng thêm tính thú vị hơn.
Đào Đào vốn định dẫn Tạ Tiểu Tinh chơi trò phiêu lưu quanh thế giới mà tụi nhỏ thích nhất, ai ngờ cậu bé lại chọn một trò chiến lược hại não cực kì hot gần đây.
Đào Đào biết Tống Ý gần đây có livestream trò này, cô ấy thắc mắc: “Con biết chơi cái này à?”
Tạ Tiểu Tinh đã bước vào trò chơi……
Mười lăm phút sau, Đào Đào sang chấn tâm lí mất rồi.
Mẹ ơi! Thiên tài! Dùng ba số sáu[1] cũng không đủ để tả hết sự kích động của cô ấy!
[1]: 666, mang nghĩa đỉnh, xuất sắc
Trò này tuy hot nhưng thật ra không được ưa chuộng, vì nó quá thử thách chỉ số thông minh, thường ngày công chúng có thể chơi rất vui nhưng chỉ có người IQ cao mới có thể phá được cấp độ cao hơn, khi bộc lộ sẽ dọa chết người.
Đào Đào chỉ có thể chơi đến cấp năm, Tống Ý có thể khiêu chiến cấp chín, nào ngờ Tạ Tiểu Tinh mới lớn chừng đó đã có thể chơi đến ải chín!
Quan trọng là cậu bé chơi rất cừ, không phân cao thấp với mẹ nó!
Đào Đào bị dọa đến lên cơn đau tim.
Cũng may không bao lâu sau chuông cửa nhà cô ấy vang lên, Đào Đào đặt thiết bị xuống đi mở cửa.
Người phụ nữ ở cửa tuy đã làm vợ, làm mẹ người ta nhưng vẫn duy trì được vóc dáng cũng như gương mặt thiếu nữ, hoặc là nên nói cô còn đẹp hơn tám năm trước.
Cái kiểu chững chạc, ngập vẻ đẹp của hạnh phúc mê người hơn hẳn.
Đào Đào cho bạn thân một cái ôm.
Tống Ý cười: “Tiểu Tinh lại chạy đến chỗ cậu sao?”
Đào Đào thì thầm: “Nó nói là ân đoạn nghĩa tuyệt với ba.”
Trong mắt Tống Ý toàn là ý cười: “Tối qua hai người họ mới vừa huề, nay lại tuyệt giao.”
Khi nói chuyện, Tống Ý đặt quà xuống, Đào Đào gọi một tiếng: “Tiểu Tinh, mẹ con đến rồi.”
Một tràng tiếng chân nhỏ phát ra, cậu bé vui vẻ ra mặt, đôi mắt to chớp chớp, giọng kêu mẹ như làm tim người khác tan chảy.
Tống Ý ôm lấy cậu bé: “Lại chọc ba tức giận rồi.”
Tạ Tiểu Tinh vội vàng đáp: “Con không có!”
Tống Ý: “Hửm?”
Tạ Tiểu Tinh chột dạ: “Chỉ…… cãi nhau nho nhỏ thôi……”
Tống Ý véo cái má phúng phính: “Lần này là con không đúng, khi về phải xin lỗi ba đàng hoàng có biết không?”
Tạ Tiểu Tinh cực kì tủi thân, ôm Tống Ý không buông tay.
Đào Đào hỏi: “Tiểu Tinh làm gì thế?”
Tống Ý cạn lời: “Cậu xem Weibo sẽ biết.”
Đào Đào lấy điện thoại lướt Weibo, há hốc miệng ngay lập tức!
Chủ đề Weibo: “Tống Ý công khai nhận lời tỏ tình của fans, vợ chồng Tạ Tống đã đi đến điểm cuối???”
Cái quỷ gì vậy!!
Đào Đào nhanh chóng soi kĩ ảnh.
Việc này phát sinh ngay trong sáng nay, Tống Ý nhận lời tỏ tình của một fans trong trò chơi VR đốt não kia……
Sao có thể?
Tuy rằng không mở livestream nhưng ID tài khoản kia đã quá quen mắt ——YD. Nguyệt Dũng.
Từ sau khi gả cho Tạ Tinh Thuỳ, Tống Ý đã đổi ID trong trò chơi từ Thiên Vũ sang Nguyệt Dũng.
Tinh Thùy bình dã rộng, Nguyệt Dũng đại giang lưu.
Mọi người đều hiểu đó là ID đôi.
Hiện giờ……
Đào Đào mất một lúc mới có phản ứng: “Cái này…… Cái này là Tiểu Tinh nhận lời?”
Tống Ý gật đầu: “Buổi sáng thằng bé vào tài khoản của mình.”
Đào Đào hỏi: “Cậu không đặt mật khẩu sao?”
Tống Ý cười khổ: “Mình còn cài cả xác nhận tròng mắt.”
Đào Đào khiếp sợ: “Này…… Đều là nó giải ra à?”
Tống Ý: “Ừm.”
Mắt Đào Đào toàn là sự sợ hãi nhìn sang cậu bé dễ thương 6 tuổi.
Tống Ý mở lời: “Mình dẫn thằng bé về trước, lát nữa cùng nhau ăn cơm nhé.”
Đào Đào xua tay……
Cô ấy còn hoảng……
Về đến nhà, Tạ Tiểu Tinh hỏi Tống Ý: “Mẹ ơi, là con sai thật sao?”
Lúc này cửa mở, acc chính Tạ Tinh Thuỳ đang đứng đó.
Hai cha con thật sự rất giống, lớn khôi ngô nhỏ đáng yêu, đứng chung một chỗ giống như tranh vẽ.
Tạ Tinh Thùy xụ mặt, Tống Ý cầm tay anh: “Được rồi.”
Tạ Tinh Thùy ôm lấy eo cô, nét mặt của anh trầm xuống nhưng tất nhiên vẫn đang tức đứa con trai đáng ghét này.
Tạ Tiểu Tinh trừng anh.
Tạ Tinh Thùy cũng trừng lại cậu vé.
Tống Ý hoà giải như thường ngày: “Vào nhà trước đã.”
Trở vào nhà, Tạ Tinh Thùy xót vợ: “Em đi thay quần áo đi.”
Tống Ý trả lời: “Vâng.”
Cô dặn Tạ Tiểu Tinh: “Con không được cãi nhau với ba đâu đó.”
Tạ Tiểu Tinh bám lấy, tủi thân gật đầu.
Tống Ý đặt lên giữa trán cậu bé một nụ hôn: “Ngoan nào.”
Vì nụ hôn này, cậu bé nhỏ lại cười ngọt như kẹo.
Tống Ý đi lên lầu, dưới lầu sau khi hai cha con đứng bất động trong chốc lát, lão Tạ lên tiếng trước: “Con có biết qua lại có nghĩa gì không?”
Tạ Tiểu Tinh ngơ ngác: “Không phải là cùng nhau chơi trò chơi sao ạ?”
Tạ Tinh Thùy giải thích cho cậu bé: “Nam nữ qua lại chính là có ý muốn kết hôn ở tương lai.”
Tạ Tiểu Tinh trợn to mắt.
Tạ Tinh Thùy nói: “Nếu mẹ con nhận lời rồi qua lại với người khác, mẹ sẽ rời khỏi ba, cũng sẽ rời khỏi con.”
Lúc này Tạ Tiểu Tinh mới hiểu mình phạm cái sai lớn thế nào.
Cậu bé trưng ra vẻ mặt sợ hãi: “Không…… mẹ không thể rời khỏi chúng ta!”
Tạ Tinh Thùy ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu bé: “Mẹ sẽ không rời khỏi chúng ta.”
Từ nhỏ đến giờ, Tạ Tiểu Tinh chưa từng xin lỗi ba, nhưng hôm nay cậu bé cúi đầu nhỏ giọng: “Ba, con xin lỗi.”
Tạ Tinh Thùy sờ đầu cậu bé: “Ba biết con yêu mẹ, ba cũng yêu mẹ, cho nên chúng ta phải cùng nhau bảo vệ mẹ.”
Tạ Tiểu Tinh nói: “Con nhất định sẽ bảo vệ mẹ thật tốt!”
Môi Tạ Tinh Thùy khẽ nhếch, búng chóp mũi của cậu bé: “Bây giờ còn chưa đến lượt con.”
Tống Ý bước xuống, nhìn thấy hai ba con nhìn nhau cười.
Cô ngừng trên cầu thang, mỉm cười nhìn họ.
Hai người quan trọng nhất đời cô.
Một lớn một nhỏ.
Tạo thành hạnh phúc của riêng cô.
Hai người đồng thời thấy bóng cô nên quay đầu nhìn sang.
Tống Ý cong mắt cười, giọng nói nhẹ nhàng phát ra: “Tuy rằng mới đi một ngày, nhưng mà……”
Rất nhớ hai người.
Nhớ chồng của cô, con trai của cô, nhà của cô.
Tác giả có lời muốn nói: Tuy đã nói ngày mai sẽ viết thêm nhưng về đến nhà lại không có thời gian nên dứt khoát chấm hết ở đây.
Chuyện xưa kết thúc, nhưng cuộc sống của họ vẫn tiếp tục, tiếp tục một đời tươi đẹp ở một thế giới mà chúng ta không biết.
Vậy nên hi vọng mỗi cục cưng đều có thể tìm được hạnh phúc và niềm vui của riêng mình! Moah moah!