Đây là năm đầu tiên Mạch Ly kết hôn, cô và Lục Dạ đang trong thời gian yêu đương nồng cháy nhất.
Lúc đầu khi biết được tất cả mọi chuyện Lục Dạ làm vì cô, cô đã rất cảm động. Thế nên sau khi khỏi bệnh và có thể rời khỏi bệnh viện, việc đầu tiên hai người làm đương nhiên là công bố mối quan hệ ra bên ngoài.
Sau đấy một thời gian thì Lục Dạ chính thức cầu hôn cô, Mạch Ly yêu hắn rất nhiều, cô đương nhiên sẽ đồng ý với lời cầu hôn về chung nhà với hắn. Hoàn thành ước nguyện mà hắn vẫn luôn mong tha thiết, cùng cô bạc đầu giai lão.
Hôn lễ của hai được được tổ chức cực kì long trọng, Lục Dạ đã cho làm riêng một chiếc du thuyền, đám cưới của hai người được công bố một cách rộng rãi, ngày hôm đó truyền thông đã đưa tin về đám cưới thế kỉ này cho mọi người cùng được biết. Có thể nói, đây chính là niềm mơ ước của biết bao nhiêu cô gái.
Mạch Ly và Lục Dạ chính là kết cục cuối cùng mà các cặp đôi luôn mơ ước có thể đạt tới.
- ----
Năm thứ hai kết hôn, Mạch Ly và Lục Dạ đã có kết tinh tình yêu của hai người họ.
Đó là một cặp sinh đôi nam nữ.
Anh trai tên là Lục Bách Thần, em gái tên là Mạch Duy Hảo, một người mang họ cha, một người mang họ mẹ.
Đây chính là chủ ý của Lục Dạ. Vốn dĩ lúc đầu Lục Dạ còn muốn cả hai đứa con theo họ mẹ, nguyên văn theo lời hắn nói chính là, hắn đã trộm con gái cưng của vợ chồng nhà họ Mạch đi mất thì giờ đây hắn cần phải đền bù lại.
Khi ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng, Lục Dạ không ngăn được nước mắt hạnh phúc trên khóe mi
Cảnh tượng ấy còn bị Mạch Ly lôi ra trêu ghẹo rất nhiều lần.
- ------
Năm thứ ba sau khi kết hôn, Mạch Ly và Lục tổng cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác chăm con vất vả như thế nào. Tuy rằng bên cạnh bọn họ luôn có cha mẹ hai bên và cả bảo mẫu chăm sóc, nhưng hai người vẫn bù đầu bù cổ vào việc chăm con.
Điển hình như một buổi tối nào đó khi đứa nhỏ đột nhiên khóc vang và thức giấc.
Lục tổng vốn đang yên vị trên giường đột nhiên bật dậy, ngay cả dép cũng chỉ kịp xỏ một bên chân và chạy biến ra chỗ củi nhỏ để chăm bọn trẻ.
“Con ngoan của ba, đừng khóc, đừng khóc, để mẹ con ngủ một lát đi.”
Những câu chuyện nhỏ như vậy thôi nhưng đủ để chứng minh họ có một gia đình hạnh phúc.
- -------
Năm thứ tư sau khi kết hôn, hai đứa nhỏ của Lục tổng đang bi bô nói chuyện rồi và bắt đầu vào nhà trẻ.
Ngày đầu tiên bọn nhỏ đi học, Lục tổng còn đích thân đưa chúng tới tận cổng trường.
Người ba tận chức tận trách tiễn con vào trong trường mầm non. Nhìn thấy hai đứa con bắt đầu tiến vào một môi trường mới, lòng Lục tổng không thể yên bình nổi.
Ngày hôm đó hắn không thể hoàn thành công việc một cách bình tĩnh được, thư ký của giám đốc còn nói lại với Mạch Ly rằng cứ chốc chốc Lục tổng của họ lại nhìn ra ngoài và nhìn đồng hồ, họ chưa từng nhìn thấy giám đốc của bọn họ, một người cuồng công việc lại có ngày lo lắng đến mức độ không màng tới cả đống văn kiện ở trên tay.
Sau khi bọn trẻ tan học, Lục tổng cũng là người có mặt sớm nhất để đón hai bảo bối nhỏ từ trong lớp mầm chạy ra.
“Các con đi học có ngoan không?”
“Dạ có.”
“Có nhớ ba mẹ không?”
“Dạ nhớ!!!”
- -------
Năm thứ sáu sau khi kết hôn, hai người tiếp tục đón thêm một thiên thần nhỏ nữa đến với cuộc sống tươi đẹp này.
Lần này Mạch Ly sinh thêm một đứa con trai, tên là Lục Hy Văn.
Đứa nhỏ lần này rất ngoan ngoãn, khi đói không khóc cũng không nháo, chỉ oe oe vài tiếng mà thôi.
Cha mẹ hai bên nói rằng thằng nhỏ này giống hệt Lục tổng lúc còn nằm trong nôi, dự rằng sau này lớn lên lại trở thành một thằng nhóc mặt lạnh giống ba nhóc.
- -------
Năm thứ mười một sau khi kết hôn, Lục Dạ và Mạch Ly đang hạnh phúc với cuộc sống viên mãn của mình. Năm nay họ đưa nhóc con Lục Hy Văn vào trường cấp 1, đúng như ông bà nhóc dự đoán, nhóc con này mới năm tuổi đã trở thành bản sao thứ hai của ba nhóc rồi.
Lục Hy Văn giống như một ông cụ non vậy, luôn luôn khiến cho Mạch Ly phải phì cười thôi.
- -----
Cuộc sống gia đình của nhà họ Lục cứ thế trôi qua một cách bình yên và hạnh phúc.
Trước khi đi ngủ, Mạch Ly luôn hôn lên trán ông xã nhà mình một cái để chúc ngủ ngon, giống như một lời cảm ơn cho tất cả những gì mà ông xã cô đã làm vì cô.
Cô biết ơn vì Lục Dạ đã làm tất cả, cũng biết ơn vì hắn đã cùng cô vun đắp để có được một cuộc sống hạnh phúc như ngày hôm nay.
“A Dạ…”
“Hửm?”
“Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em, A Ly của anh.”