" Phu quân…Phu quân…" Hoàng đế giật mình bừng tỉnh. Hắn tinh thần căng chặt ôm lấy đã đau đến vặn vẹo khuôn mặt nhỏ ái nhân.
" Người đâu?!!! Mau gọi ngự y! Mau gọi ngự y!! " Hoàng đế vụn vặt nụ hôn rơi xuống khuôn mặt của thiếu niên để trấn an. Chính hắn lại không thể nào bình tĩnh. Thiếu niên bên dưới đã thành một vũng máu loãng, đáng sợ rợn người.
Ngự ý tất tốc chạy đến, đầu đầy mồ hôi phân phó cung nhân chuẩn bị dụng cụ hạ sinh.
" Bệ hạ, điện hạ phải sinh. Ngài hãy, ra bên ngoài chờ đi a. " Ngự y hơi chút rụt rè nhìn hoàng đế. Dù là nam nhân hay nữ nhân, sinh hài tử đều mang một nồng đậm máu tươi trong không khí. Bệ hạ là chân long, dương khí thịnh vượng. Ở lại không tốt cho lắm.
" Trẫm không đi đâu cả! " Hoàng đế lòng nóng như lửa đốt. Hắn phái ở bên cạnh ái nhân, cẩn thận nhìn hắn. Hoàng đế ánh mắt trở nên lạnh băng liếc nhìn chiếc bụng nhô cao của ái nhân. Này sát khí khiến ngự y và cung nhân rùng mình.
Không thể lay chuyển được hoàng đế, ngự y không tiếp tục khuyên căn. Bằng mọi khả năng giúp điện hạ thành công hạ sinh long chủng.
" Đau…" Thiếu niên đau đớn hô lên, cánh môi đều bị hắn cắn cho bật máu, sắc mặt đều trắng bệch như tờ giấy. Cơn đau dữ dội tra tấn hắn như muốn chết đi sống lại. Thì ra, sinh hài tử thống khổ như vậy. Hắn lần đầu thể nghiệm qua, cửa sinh là cửa tử quả không sai.
" 001, ta chịu không nổi. Mau giúp ta. " 001 trở nên luống cuống tay chân. Tiêu hao 500 điểm sinh mệnh chỉ làm thiếu niên giảm đau một chút. Cơn đau đớn dồn dập làm hắn không thể nào thở nổi.
" Bảo bối, căn vào tay ta. Đừng tự làm tổn thương chính mình. " Lúc đó, hắn nên kiên quyết từ bỏ cái thai này. Dù ái nhân có hận hắn cũng không sao. Hắn không muốn vì hài tử mà ái nhân chịu khổ, hắn làm không được.
Thiếu niên luyến tiếc làm thương hoàng đế, ẩn nhẫn chịu đựng. Cơn đau cơ thắt làm thiếu niên vặn mình. Quá đau…
" Điện hạ, hít thở thật sâu, hít thở, thở ra…" Thiếu niên ngoan ngoãn nghe lời ngự y. Cố gắng bình định lại hơi thở.
" Điện hạ, nghe theo thần nói. 1, 2, 3…Rặn!!! " Thiếu niên ngón tay bấu chặt thành nắm đấm, gồng sức…" Ah!!! "
" Thấy đầu rồi, điện hạ. Cố gắng thêm một chút nữa…" Thiếu niên thân phận tôn quý, ngự y không giám có một chút lơi là.
Thiếu niên hơi thở càng thêm không xong, dùng cuối cùng một sức lực…" Ah!!! "
" Ra rồi, chúc mừng bệ hạ. Là hoàng tử. " Một đứa bé còn đỏ hỏn trong tay ngự y, nó tiếng khóc thật lớn, vô cùng vang dội. Tiểu hoàng tử vô cùng khoẻ mạnh. Hoàng đế không liếc tiểu hoàng tử một cái, vẫn luôn nhìn khẩn thiếu niên.
" Ư…" Tưởng chừng có thể thở phào nhẹ nhõm. Ngự y giật mình thốt lên không xong. Điện hạ, mang song thai!
Thiếu niên ý thức sắp tan rã, nhưng cơn đau đánh úp hắn. Thiếu niên nghiến răng, hắn làm sao biết còn có một đứa nữa chứ. Quá doạ người rồi. Đứa trẻ thứ hai sinh ra thuận lợi hơn, là một tiểu coonh chúa.
Tiếng chúc mừng từ cung nhân không ngớt vang lên. " Máu…Tại sao lại ra nhiều máu như vậy?!.." Hoàng đế gằn lên từng chữ bắt lấy ngự y, rét lạnh đến thấu xương lời nói. " Nếu hắn có mệnh hệ gì, các ngươi đều phải chôn theo cùng!! "
" Là… Là băng huyết…" Ngự y tay chân run rẩy lợi hại. Máu không thể ngừng lại…Sinh mệnh điện hạ…Hắn không giám nói, sợ hãi hoàng đế giết hắn ngay tại đây.
" Cứu hắn, bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu hắn! " Hoàng đế trái tim đập loạn xạ bởi vì bất an. Hắn cầm chặt tay của ái nhân, muốn truyền ít hơi ấm cho bàn tay lạnh lẽo của thiếu niên. Hắn áp tay thiếu niên vào một bên má, như khóc nghẹn ngào thủ thỉ.
" Bảo bối…Ngươi nhất định sẽ khoẻ lại thôi… " Xuân Mai trong tay ôm tiểu công chúa, khóc không thành tiếng. Hai vị tiểu điện hạ nỉ non mà khóc, giường như chúng biết cha sắp phải rời xa chúng.
" Phu quân…A Liên…" Thiếu niên suy yếu kêu gọi, hoàng đế mỉm cười nhìn ái nhân.
" Ta ở đây…Thanh nhi, ngươi chắc chắn sẽ không có chuyện gì…" Hoàng đế hốc mắt đỏ tươi, vô số giọt nước mắt rơi vào mu bàn tay của thiếu niên.
" Chủ nhân, nhiệm vụ hoàn thành. Ngươi còn, 5 phút thời gian. " Bạch Trần Tinh gật đầu.
" A Liên, không cần phải khổ sở…Thay thế ta, chăm sóc cho hài tử…" Nói những lời này như muốn rút đi toàn bộ sinh cơ của thiếu niên.
" Không được, ngươi phải tự mình chăm sóc chúng…Một mình ta không làm được…" Hoàng đế kịch liệt lắc đầu. Hắn nữa đời tranh đấu là vì cái gì? Hắn có giang sơn này có ý nghĩa gì? Hắn có thể từ bỏ tất cả, chỉ cần ái nhân ở bên cạnh hắn.
" A Liên, ta không được rồi…Hứa với ta, chăm sóc hài tử cho thật tốt…" Hoàng đế đồng tử co rút lợi hại, bắt lấy cánh tay buông xuống của ái nhân. Hắn ôn nhu hôn lên bờ môi trắng nhợt của thiếu niên. Ngươi đi rồi, ta phải làm sao đây?
Hoàng đế đã giữ đúng lời hứa. Chăm sóc thái tử và trưởng công chúa chu toàn. Hai vị điện hạ xuất sắc hơn người, một văn một võ.
Thái tử sinh thần năm mười lăm tuổi, hoàng đế viết chiếu nhường ngôi. Từ nay bạt vô âm tín.
" Hoàng huynh, phụ hoàng và cha có thể gặp nhau sao? " Thiếu niên thiếu nữ đứng trước hoàng lăng, u buồn nói.
" Đương nhiên. " Thiếu niên gật đầu. Phụ hoàng chờ lâu lắm. Cuối cùng có thể đi gặp cha.
( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)
( Hãy ghé thăm những câu chuyện mới của tác giả nhé.)