Căn phòng vẫn như cũ, trống rỗng như chưa từng có ai ở, Đào Hoa Yêu Yêu cùng Lưu Khiêm Học đỡ Sở Phi vào phòng ngủ, nằm lên giường. Lưu Khiêm Học kiểm tra lại cho Sở Phi một lần, chắc chắn anh ngoài vết thương ở miệng cũng không còn gì đáng ngại thì cho anh uống một nắm thuốc lớn. Sở Phi tuy rằng không muốn nhưng vẫn uống hết. Chuẩn bị truyền gluco cho Sở Phi thì Lưu Khiêm Học nhận được điện thoại của bệnh viện, có một ca phẫu thuật khẩn cấp.
Vội vàng dặn dò Đào Hoa Yêu Yêu vài câu, Lưu Khiêm Học vội vàng rời đi, bỏ lại Đào Hoa Yêu Yêu và một chai gluco và mũi kim truyền lớn.
Sở Phi vốn dựa vào đầu giường chợp mắt, hồi lâu không động đậy. Lúc này, anh mở mắt nhìn thấy ánh mắt mơ hồ khó gặp của Đào Hoa Yêu Yêu, đáy mắt anh thoáng chút dịu dàng, hơi ngồi dậy nói:
– Để tự anh
Đào Hoa Yêu Yêu như trút được gánh nặng, đưa kim truyền cho Sở Phi, ngồi xuống nhìn anh khử trùng thành thạo, tìm ven rồi đẩy không khí trong dây truyền ra, sau đó tự truyền cho mình, sau đó băng cố định kim lại. Anh chỉ dùng một tay mà làm hết mọi thứ, động tác vô cùng thành thạo như đã thành thói quen.
Đào Hoa Yêu Yêu không biết vì sao, khi mũi tên màu bạc đó cắm vào tay Sở Phi, cô nhắm chặt mắt lại. Sở Phi thấy hết hành động của cô, lặng lẽ tựa vào đầu giường, cười với cô:
– Xin lỗi, vất vả cho em
Đào Hoa Yêu Yêu quay đầu lại, nhưng không nhìn anh, dường như không có việc gì nhún nhún vai:
– Coi như em đền tội là được
Sở Phi cười nhẹ, nhẹ nhàng nói:
– Xin lỗi, vẫn chưa mời em ăn đi ăn cá tuyết, cửa hàng đó làm cá tuyết rất được
Đào Hoa Yêu Yêu nghe vậy, cuối cùng cũng nhìn thẳng anh, hung hăng lườm anh:
– Coi như xong rồi đi, sợ đến chết, em không đến đó nữa.
Anh ta còn không biết xấu hổ mà nói! Ngày đó ở cửa hàng, anh bị sốt té xỉu không chịu đến bệnh viện mà nằng nặc đòi về nhà? Anh ta không nên cứ cố mời cô đến nhà hàng đó ăn cá tuyết gì gì đó. Ám ảnh đến chết mất.
– Chẳng phải anh rất nghiêm túc sao? Sao lại đùa giỡn vô lại thành thạo thế này
Đào Hoa Yêu Yêu châm chọc, gần đây người này làm đảo lộn hoàn toàn ấn tượng ban đầu của cô với anh ta. Sở Phi cười nhẹ:
– Em cũng không vừa
Lúc ấy, Đào Hoa Yêu Yêu quỳ dưới đất ôm anh, bình tĩnh nói với phục vụ:
– Gói những đồ ăn chúng tôi vừa gọi lại
Sau đó cô cúi đầu hỏi anh:
– Còn vấn đề gì không Sở – tiên – sinh
Anh thề, khi cô nói ba chữ “Sở tiên sinh” vô cùng nặng nề nhưng lại thừa thãi vì anh đã ngất.
Đào Hoa Yêu Yêu nặng nề đắp chăn cho Sở Phi:
– Ngủ đi
Lần này Sở Phi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ngay khi Đào Hoa Yêu Yêu nghĩ anh đã ngủ thì anh bỗng nhẹ giọng nói:
– Có thể đọc thơ cho anh không?
Đào Hoa Yêu Yêu hung tợn trừng mắt nhìn anh, Sở Phi lẳng lặng nhìn cô, chậm rãi nhắm mắt lại:
– Không đọc cũng được
Anh chớp mắt, quay đầu đi lạnh lùng
Trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay! Đào Hoa Yêu Yêu há hốc mồm.
– Anh muốn nghe cái gì?
Cô thở dài nhớ về Sở Phi lạnh lùng trước kia. Sở Phi thoáng yên lặng rồi chỉ về chiếc tủ gỗ nhỏ đầu giường khẽ nói:
– Quyển sách ở ngăn kéo trên cùng, trang thứ 157, bài thơ đầu tiên.
Đào Hoa Yêu Yêu theo lời tìm được sách, mở ra, hơi giật mình, nhẹ nhàng đọc:
– “Nếu có thể gặp anh trên sườn núi đầy hoa dành dành
Nếu có thể được một lần yêu sâu nặng, cho dù có ly biệt, như vậy cũng đáng, chỉ là, chỉ là, khi quay đầu
Khoảnh khắc đó chỉ trong một chớp mắt..”
Sở Phi chậm rãi nhắm mắt lại.
“Nếu có thể gặp anh trên sườn núi đầy hoa dành dành
Nếu có thể được một lần yêu sâu nặng, cho dù có ly biệt, như vậy cũng đáng, chỉ là, chỉ là, khi quay đầu
Khoảnh khắc đó chỉ trong một chớp mắt..”
– Đào Hoa Yêu Yêu, làm bạn gái anh được không?
Liễu Phỉ, vì nhớ em nên làm như thế này có được không?
Bài thơ dịu dàng ngừng bặt, Đào Hoa Yêu Yêu chậm rãi gập sách lại, quay đầu nhìn Sở Phi, nghiêm túc nói:
– Rốt cuộc anh muốn gì?
Đôi mi dài chớp chớp, Sở Phi nhíu mày, cố cười yếu ớt:
– Anh nghĩ rằng anh đã nói rất rõ ràng rồi.
– Trò đùa này chẳng hay chút nào
Đào Hoa Yêu Yêu lạnh lùng nói:
– Đại thiếu gia, tôi không có hứng thú chơi trò tình yêu với anh
Sở Phi từ từ ngồi dậy, chỉ là động tác đơn giản cúng khiến anh phải ôm ngực thở dốc
Đào Hoa Yêu Yêu nhìn anh, nhíu mày:
– Nếu bệnh nặng như thế thì nên ngoan ngoãn ở lại bệnh viện hoặc là ở nhà dưỡng bênh. Chưa từng thấy bệnh nhân nào chạy qua chạy lại khắp nơi như anh
Hầu như lần nào gặp anh cũng vậy, không phải mặt tái mét vì bệnh tim tái phát thì cũng bị sốt. Người yếu như vậy cô lần đầu gặp, giống như lúc nào cũng có thể chết.
– Anh phải theo đuổi em thôi
Sở Phi che miệng khẽ ho, nửa đùa nửa thật
Lại nữa!
Đào Hoa Yêu Yêu nhíu mày:
– Chúng ta chẳng quen thân, anh đuổi theo tôi làm gì? Thần kinh
Sở Phi chớp mắt, dấu đi sự khác lạ trong mắt, cười cười nhìn Đào Hoa Yêu Yêu:
– Chẳng lẽ em không có chút cảm giác gì với anh sao?
Tim Đào Hoa Yêu Yêu đột nhiên đập loạn, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác.
– Tốt nhất là anh nên nghĩ cho kĩ
– Anh đã nghĩ kĩ rồi
Sở Phi vươn tay nắm tay Đào Hoa Yêu Yêu, bàn tay lạnh của anh tiếp xúc với bàn tay ấm của cô, tim Đào Hoa Yêu Yêu tê tê.
– Có bản lĩnh thì cứ đuổi theo đi
Bỏ lại câu này, Đào Hoa Yêu Yêu uy phong lẫm lẫm chạy trối chết. (mình thích cái kiểu tưng tửng này thế)
Cô bỗng nhiên nhớ lại lần ở Bali anh chẳng nói chẳng rằng rồi ngã xuống, lòng hơi lo lắng, vội bảo lái xe dừng xe, vừa vặn bên đường có một hiệu thuốc, ma xui quỷ khiến bước vào mua thuốc mỡ đánh tan vết bầm rồi ngại ngùng bảo lái xe quay về đường cũ.
Đứng dưới lầu, Đào Hoa Yêu Yêu vẫn do dự không muốn gặp anh nhưng lại lo cho anh. Luẩn quẩn dưới lầu suốt nửa tiếng, xa xa thấy Lưu Khiêm Học đang đến gần, cô cuối cùng cũng thở phào
– Đào Tiểu thư?
Xuống xe, Lưu Khiêm Học hồ nghi nhìn cô gái đứng dưới lầu.
– Luộc trứng gà chườm cho anh ấy
Đào Hoa Yêu Yêu phụng phịu đưa thuốc mỡ cho Lưu Khiêm Học rồi vội trốn mất dạng.
Sở Phi nghe tiếng của mở, cúi đầu nhìn tay mình, trên tay vẫn còn giữ lại hơi ấm và sự lo lắng của bàn tay mềm mại của Đào Hoa Yêu Yêu
Không đúng… hẳn là nên lạnh hơn một chút, tay Liễu Phỉ thường mát lạnh, không hề giống…
Anh nhắm mắt lại, chậm rãi tựa vào đầu giường, không biết qua bao lâu, có tiếng cửa phòng ngủ mở ra, là Lưu Khiêm Học quay về. Lưu Khiêm Học kiểm tra lại cho anh, vừa điều chỉnh tốc độ chảy của dịch truyền vừa hỏi:
– Cảm giác khá hơn không?
– Tốt rồi
Sở Phi nhắm mắt lại, gật gật đầu, thấp giọng hỏi:
– Chẳng phải cậu còn ca phẫu thuật? Sao đã quay về?
– Bị lừa. Mặt Lưu Khiêm Học đen kịt
– Người cha viện trưởng của cậu lại có chiêu gì muốn cậu tiếp quản bệnh viện?
Sở Phi nhíu mày. Lưu Khiêm Học và ông Lưu đã đại chiến suốt bốn năm năm, mỗi lần tiểu tử này đều tìm cớ chuồn đi
– Cha mình tìm một người phụ nữ tới gần gũi mình
Sở Phi cười cười:
– Có người quản được cậu cũng tốt.
– Đừng nói mình, lo lắng cho bản thân trước đi
Lưu Khiêm Học bĩu môi, đưa hộp thuốc mỡ cho Sở Phi:
– Cậu làm gì với tiểu mỹ nhân?
Sở Phi kinh ngạc nhìn Lưu Khiêm Học.
– Đào Hoa Yêu Yêu á
Lưu Khiêm Học nhớ tới khuôn mặt đen kịt của tiểu mỹ nữ, đẩy đẩy Sở Phi:
– Cậu chọc giận người ta không vừa đâu
– Cậu thấy cô ấy? Từ lúc nào
Sở Phi kinh ngạc, chống người ngồi dậy
– Vừa mới thôi, ở dưới tầng
Dưới tầng? Sở Phi ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, cô bỏ đi ít nhất cũng nửa tiếng, chẳng lẽ thật ra luôn luôn ở dưới tầng.
Lưu Khiêm Học chỉ chỉ hộp thuốc mỡ trên tay anh:
– Xem người ta chu đáo chưa, còn nhớ vết thương ở khóe miệng cậu mà đặc biệt mua thuốc mỡ, bảo mình đưa cho cậu
Nhìn ánh mắt thất thần của Sở Phi, Lưu Khiêm Học vỗ đầu:
– Không nhắc cũng quên mất, tiểu mỹ nhân trước khi đi còn dặn mình luộc trứng gà lăn cho cậu, có thể đánh tan bầm
Nói xong vui vẻ chạy ra ngoài luộc trứng gà. Trước khi ra khỏi phòng ngủ, đột nhiên anh quay lại nói với Sở Phi, rất chân thành
– Sở Phi, cậu có thể bắt đầu lại một lần nữa thật tốt. Mình nghĩ, Liễu Phỉ ở dưới suối vàng biết cũng sẽ rất vui. Nói xong, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sở Phi nao nao, chậm rãi nhắm mắt lại, nắm chặt hộp thuốc mỡ chứa đựng sự quan tâm kia, cảm giác góc cạnh của hộp thuốc mỡ đâm vào bàn tay.
Gặp báo ứng đi… anh cười khổ với chính mình
– Sở Phi. Phong Hoa có vấn đề
Lưu Khiêm Học đi vào, vẻ mặt nghiêm túc.