Đào Hoa Yêu Yêu

Bốn năm trước Đào Hoa Yêu Yêu kéo hành lý ra sân bay, cô tự mình xin ra ngoài mở rộng thị trường nước ngoài. Suốt bốn năm, cô lăn lộn ở Úc, Pháp, Anh… còn đến Châu Phi, thuận lợi mở ra cả thị trường Châu Úc, cũng tìm được đối tác ở các nước, kí được mấy hợp đồng lớn. Đầu năm nay cô chính thức trở thành cổ đông của Thỏa trí sáng tạo.

Hôm qua, qua mấy lần đàm phán, cô thuận lợi kí được một hợp đồng với công ty du lịch ở Nam Phi, hạng mục thành công thì thu được lợi nhuận đáng kể. Sau khi kết thúc đàm phán, Mike cao hứng gọi điện thoại quốc tế nói cho phép cô nghỉ nửa tháng.

Nhưng hôm nay, cô vừa xuống máy bay đã bị Bàng Hải Âm đưa tới khách sạn năm sao cao cấp.

–          Mike, anh có biết tôi vừa từ đâu về không? Châu Phi! Anh có biết trước khi lên máy bay đã mấy tiếng tôi không ngủ không? 32 tiếng

Xuống xe, vừa thấy Mike đứng chờ trước cửa khách sạn, Đào Hoa Yêu Yêu đã chỉ vào chiếc kính râm không che được mắt gấu trúc của mình mà nói.

–          Mike, có thể giải thích cho tôi không? Giờ thế nào tôi cũng là bà chủ rồi nhưng sao còn vất vả hơn cả trâu thế?

Mike cũng khổ sở nói:

–          Yêu Yêu, thật sự rất đáng tiếc, tôi cũng không muốn làm phiền cô thế này nhưng giờ đến đường cùng rồi, ngoài cô ra tôi thật sự không có cách gì

–          Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Đào Hoa Yêu Yêu cũng đành nhẫn

–          Là thế này, tối nay có lễ hội triển lãm trang sức, nhưng giữa trưa, nhân viên công ty bị ngộ độc tập thể. Mike đau đầu nói.

Đào Hoa Yêu Yêu vừa nghe, liền phản xạ có điều kiện hỏi:

–          Người giờ thế nào? Triển lãm thì sao? Có người ở đó không?


Hỏi rồi cô mới muốn tự vả miệng mình. Hỏi một câu là được rồi cần gì hỏi hai câu sau.

Quả nhiên, mắt Mike sáng bừng nhìn cô. Bàng Hải Âm vừa vặn đỗ xe xong, giải thích với cô:

–          Mọi người đã được đưa đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra nói chỉ là ngộ độc thực phẩm bình thường nhưng cần nằm viện quan sát. Đồng thời kiểm tra thêm

–          Cho nên… Mike trịnh trọng nắm nắm bả vai Đào Hoa Yêu Yêu: -Yêu Yêu, phải nhờ vào cô rồi.

Đào Hoa Yêu Yêu đau đầu nhìn Mike:

–          Nhưng giờ tôi còn không biết tình hình thế nào

Mike thấy Đào Hoa Yêu Yêu có dấu hiệu xuôi xuôi thì vội nói:

–          Tiểu Lê đã an bài mọi chuyện tốt lắm rồi, cô chỉ cần làm theo kế hoạch là được

–          Tiểu Lê?

Đào Hoa Yêu Yêu tai thính nghe được cái tên này thì hỏi lại:

–          Anh nói lại xem, là hoạt động gì?

–          Triển lãm cuối cùng của bộ sưu tập Phong Hoa tuyệt đại của tập đoàn Âu Hách.

Mike vội nói, căn bản không nhìn thấy Bàng Hải Âm đang ra dấu.

Đào Hoa Yêu Yêu giận tái mặt, vừa định mở miệng thì di động vang lên. Đầu bên kia là giọng nói yếu ớt mà lo lắng của Tiểu Lê:

–          Chị Yêu Yêu, xin chị giúp em…

–          Mình nói cho cậu, hôm nay sau khi kết thúc buổi tiệc, cậu lập tức đến bệnh viện kiểm tra toàn diện cho mình, sau đó ở lại đó nghỉ nửa tháng.

Lưu Khiêm Học và Sở Phi cùng nhau đi vào khách sạn, luôn miệng cằn nhằn như bà vợ già.

Sở Phi lạnh lùng nói:

–          Cậu nói suốt đường đi không biết mệt à?

–          Đương nhiên mệt. Rốt cuộc cậu có đến bệnh viện không! Lưu Khiêm Học trợn mắt nhìn.

–          Mình không nói không đi.

Sở Phi nhíu mày, Lưu Khiêm Học rất ngạc nhiên:


–          Nhưng dù sao cũng phải cho mình…

Sở Phi bỗng dưng hơi khựng lại, đôi mắt sắc bén nheo lại nhìn về phía chỗ rẽ ở đại sảnh. Nơi đó, có một dáng người đi vào phòng cửa gỗ trạm trổ

Váy dài màu xanh, giày vải để bằng, tay áo xắn cao không chút hợp với không khí nhã nhạn của khách sản mà lại thản nhiên vô cùng – Đào Hoa Yêu Yêu

Trước khi kịp phản ứng lại, anh vội chay đi, đuổi theo bóng người yểu điệu đó. Lưu Khiêm Học đằng sau cũng vội đuổi theo

–          Sở Phi, nổi cơn điên gì thế? Đứng lại cho mình, không được chạy

–          Đào tiểu thư, thực đơn tiệc tối cần tiến hành xác định lần cuối, mời nhanh đến phòng bếp…

–          Hải Âm, giúp mình đến phòng bếp kiểm tra thực đơn, đừng quên kiểm tra kĩ nhưng thứ gì có thể khiến khách dị ứng thì lập tức thay thế

–          Yêu Yêu, Tiểu Lê gọi điện nói muốn cậu đừng quên nhắc người khách sạn dẫn khách quý vào bàn theo thứ tự…

–          Tiểu Lâm, lập tức đi xác định thứ tự ngồi của khách theo danh sách với quản lý, lúc trở về nhớ mang theo bảng tên của khách quý đến

–          Đào tiểu thư, dây dẫn đã chuẩn bị rồi nhưng đèn Led còn chưa đến, làm sao bây giờ…

–          Gọi đến số 6xxxxxxx, nói tôi là Đào Hoa Yêu Yêu, bảo bọn họ trước 4 giờ phải đưa đèn đến nếu không tôi đến san bằng công ty của bọn họ

–          Yêu Yêu…

Đúng là cô ấy!

Sở Phi đi đến cửa hội trường, nhìn đại sảnh đang náo loạn, nhân viên làm việc tới lui bận rộn, nhất là Đào Hoa Yêu Yêu. Cô đang chống lưng gọi điện thoải, thỉnh thoảng còn phải ứng phó với mấy người đến hỏi việc, thoạt nhìn công việc quấn người nhưng giọng nói vẫn bừng bừng.

Suốt bốn năm, cuối cùng cô đã trở về. Thoạt nhìn gầy đi một chút nhưng tinh thần tràn trề. Sở Phi nhìn Đào Hoa Yêu Yêu đột nhiên quát lên qua điện thoại:


–          Tiểu Lê, em đến làm gì?! Lức tức cút về bệnh viện cho chị, bằng không chị phơi em làm cá khô.

Cô vẫn như thế, lúc mắng người thì mười phần sức lực khiến người ta phì cười.

Sở Phi chớp mắt, may mà cô thoạt nhìn cũng không tệ lắm…

–          Đào Hoa Yêu Yêu?!

Lưu Khiêm Học từ đằng sau tới cũng thấy được người con gái đang chạy loạn như con thoi kia. Anh đẩy Sở Phi:

–          Này, đó hình hình như là Đào Hoa Yêu Yêu.

–          Ừ! Sở Phi thản nhiên lên tiếng.

Lưu Khiêm Học quay đầu nhìn bộ dáng không yên lòng của bạn thân, giật mình, bỗng nhiên khẽ nói:

–          Không phải là cậu đặc biệt đến đây chứ?

Sở Phi chỉ xoay người, nói ngắn gọn:

–          Đi thôi

Sau đó bỏ đi.

Lưu Khiêm Học nhìn cô gái chạy tới chạy lui, quay đầu nhìn bóng dáng gầy yếu của Sở Phi, hơi trầm ngâm rồi lặng lẽ theo sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận