Đạp Tuyết Tìm Mai

Tuy rằng cùng đường đệ bất hòa nhưng Đàn Hạo Thanh cũng không lấy đó làm phiền lòng. Dù sao võ công của hắn cũng cao hơn Đàn Huyền Vọng mấy bậc. Tuy rằng hắn đang trọng thương như đường đệ hắn chắc chắn sẽ không dám manh động vì Đàn thế tử khá là khiếp sợ nội công của hắn. Đàn Hạo Thanh lâu nay chuyên tâm chữa thương, vả lại còn tuyên bố rằng mình sắp hồi phục cho nên kẻ kia nhất định sẽ không dám làm càn.
Cầm Kỳ Thi Họa nhìn thấy đóa Lạc Mai trên trán Tiểu Đac Đầu thì ánh mắt dành cho hắn càng thêm quỷ dị. Cầm Tì được dịp, cả ngày đem Tiểu Đạc Đầu ra mà chải tóc, phấn son, trước mặt Đàn Hạo Thanh làm mọi thứ loạn cả lên. Đàn bối tử đành ngoảnh mặt làm ngơ, xem như không nhìn thấy. Như vậy cũng tốt, hắn cũng chẳng có ý định giết chết tiểu tử kia.
Hoàng hôn hôm nay, Thi Đồng chạy về với vẻ mặt vô cùng hốt hoảng, nói là phát hiện trong thành có Tống quốc quân nhân tạo thành một tiểu đội vào từng khách điếm kiểm tra, hiển nhiên là đang muốn tìm kiếm Đàn bối tử.
Võ công của Đàn Hạo Thanh chưa hoàn toàn hồi phục, lại ở địa bàn của địch nhân, dù sao cũng không nên tỏ ra kiêu ngạo. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó hạ lệnh bốn tùy tùng thu dọn hành trang chuẩn bị rời đi.
Họa Đồng xung phong nhận việc “Tiểu nhân sẽ ra ngoài thăm dò những nơi chúng đã đi qua, sau đó chúng ta sẽ sử dụng kế kim thiền thoát xác*, nhất định chúng không thể nào biết được.”
Đàn Hạo Thanh vuốt cằm đồng ý. Cầm Tì vội vàng thu dọn hành trang. Bỗng nhiên Kỳ Tì hỏi “Bối tử gia, kia. . . . . . tiểu xuẩn kia nên xứ trí thế nào?” Trong bốn người chỉ duy nhất mình nàng không chịu gọi Tiểu Đạc Đầu là Tiểu Xuân.
Đàn Hạo Thanh sửng sốt, do dự một chút nói: “Mang theo. Hắn, thân phận của hắn khi thiết yếu sẽ có được một chút công dụng.” Nói thì như vậy nhưng Lưu Thế Nghĩa đối với đứa con ngốc nghếch này một chút quan tâm cũng không có, vì vậy việc đem hắn làm con tin là hoàn toàn không có khả năng.
Tay Kỳ Tì bỗng run lên, thiếu chút nữa đã đánh rơi bình trà. Cầm Tì liếc nàng một cái, sau đó nói “Ân, một khi đã như vậy, nô tì sẽ giúp Tiểu Xuân giả làm nữ tữ, tránh bị người khác phát hiện.”
Đàn Hạo Thanh da mặt run rẩy: này chẳng phải là sở thích quái dị của Cầm Tì sao? Nhưng hắn cũng không lên tiếng phản đối.
Thi Đồng cho xe ngựa chạy lại, Kỳ Tì hầu hạ Đàn Hạo Thanh cùng Tiểu Đạc Đầu trên xe. Vì Họa Đồng chưa trở về nên Cầm Tì cùng Thi Đồng ngồi bên ngoài điều khiển.
Trong xe rộng rãi thoải mái, ba người ngồi vẫn còn rộng. Tiểu Đạc Đầu vốn đang hoan hỉ vì sắp được ăn cơm chiều lại bị lôi lên đây nên vô cùng thắc mắc “Chúng ta ra ngoài ăn thịt sao?”
Đàn bối tử nhăn mặt, tùy tay cầm lấy điểm tâm nhét vào miệng Tiểu Đạc Đầu. Tiểu Đạc Đầu chật vật nuốt lấy, một số rơi xuống đất. Kỳ Tì thấy vậy liền rót trà đưa cho hắn.
Kỳ Tì đem đệ nhất cống phẩm trà – Cố Chử Tử Tuân nghiền nát, thêm vào một ít nước nóng khiến hương thơm lan toả. Vì là chạy nạn, nên nàng học theo dân gian, pha trà trước rồi bỏ vào ấm mang đi.
Đàn Hạo Thanh nhận lấy cái chén, phát hiện nước trà bị cái khắc nghiệt của mùa đông làm lạnh đi rất nhiều. Hắn thầm vận nội lực, truyền thêm chút nhiệt cho ly trà lạnh ngắt, sau đó mới đưa cho Tiểu Đạc Đầu. Kỳ Tì nhìn thấy hành động đó, đôi mày chợt nhíu lại.
Nhưng Tiểu Đạc Đầu có phúc mà không biết hưởng, lắc đầu không chịu uống. Tâm trí của Tiểu Đạc Đầu dù sao cũng chỉ ngang bằng một tiểu hài tử, đương nhiên sẽ không thích vị đăng đắng của trà, dù cho đó có là loại thượng hạng nhất.
Đàn Hạo Thanh khẽ lắc đầu. Nhìn thấy ly trà có màu sắc thanh nhã lại có hương hoa lan nên hớp lấy một ngụm. Lúc này hắn phát hiện ánh mắt sáng quắc của Kỳ Tì bèn kinh ngạc hỏi “Có chuyện gì?”
Bỗng nhiên bụng hắn quặn đau, mọi chuyện ngay tức khắc sáng tỏ, trường kiếm được tước ra khỏi vỏ. Bảo kiếm do đại nội ngự ban hắn đã để lại Lạc Mai sơn trang, thanh kiếm trên tay bất quá là một thanh kiếm bình thường. Nhưng công lực của hắn kinh người, nháy mắt lưỡi kiếm đã nằm trên yết hầu kẻ kia “Đưa thuốc giải ra, ta sẽ nghĩ tình ngươi theo ta nhiều năm mà tha chết cho.”
Kỳ Tì nhìn hắn, ánh mắt vừa thê lương vừa cuồng loạn “Bối tử gia, Kỳ nhi theo ngài nhiều năm, ngài cũng không hề để ý đến. Vậy mà bây giờ lại trân trọng kẻ ngốc này, đã như vậy, Kỳ nhi nguyện chết dưới kiếm của ngài.”
Đàn Hạo Thanh nhất thời chần chờ, trường kiếm dừng lại giữa không trung, không hạ xuống. Bỗng nhiên trong bụng truyền tới cơn đau đớn, ngay cả thái huyền chân khí cũng không chế ngự được. Hắn cắn chặt răng “Giao thuốc giải ra, ta không muốn giết ngươi.”

Kỳ Tì không đáp lời, trong mắt tuôn ra hai dòng lệ trong suốt.
Đàn Hạo Thanh cắn răng, lưỡi kiếm tạo ra trên cổ nàng một vết thương nhỏ, nhưng Kỳ Tì vẫn không hề né tránh. Đàn Hạo Thanh biết Kỳ Tì một lòng muốn chết, chỉ sợ nếu giết nàng sẽ không thể lấy được thuốc giải nên nhất thời do dự.
Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một cơn chấn động. Đàn Hạo Thanh kinh hãi, trầm giọng quát “Sao lại thế này?”
“Đường ca, chúng ta lại gặp nhau.”
Sau khi tiếng nói vang lên thì cũng là lúc vách gỗ mỏng manh của xe ngựa bị làm cho dập nát. Đàn Hạo Thanh thấy Kỳ Tì mặt mày thảm biến, trong lòng thầm than, một cước đá nàng ra ngoài, nhưng không có ý giết chết nàng.
Hắn đá văng Kỳ Tì, đẩy Tiểu Đạc Đầu sang bên, miễn cưỡng vận dụng khí lực phóng lên, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Họ đã đến ngoại ô, xe ngựa cũng đã bị phá hủy, Tiểu Đạc Đầu bị hắn ném rơi đúng vào bụi cỏ. Thi Đồng bị người ta bao vây, Cầm Tì cũng cùng chung số phận. Kẻ đứng sau chuyện này chắc chắn chính là Đàn Huyền Vọng. Hắn một thân thanh bào, đầu đội phương khăn, bộ dạng thực thư sinh tao nhã, nhưng mặt mày gian ác tàn nhẫn. Phía sau còn có Phong Hoa Tuyết Nguyệt.
Đàn Hạo Thanh hít một hơi, cảm thấy đan điền vô lực, thái huyền chân khí ở gân mạch bắt đầu tán loạn. Đây chính là tình trạng kịch độc công tâm. Hắn hừ lạnh một tiếng: “Ta đang nghĩ vì sao Kỳ Tì lại cả gan hạ độc, thì ra kẻ chủ mưu là ngươi.”
Đàn Huyền Vọng thấy hắn phong thái cao ngất nên khá kiêng dè, nhất thời không dám đến gần, bèn đứng xa xa nói “Ai, ta xem đường ca lầm đường lạc lối, bị một Tiểu Bạch Si làm cho điên đảo thần trí. Thân là huynh đệ với nhau, ta đành phải trở thành kẻ ác, đánh thức ngươi khỏi mê muội vậy.”
Đàn Hạo Thanh nhếch bạc khinh thần, không nói gì. Kiếm quang tăng vọt.
Lúc này Cầm Tì cùng Thi Đồng liền che trước mặt hắn nói “Bối tử gia! Ngài đi trước đi. Đàn Huyền Vọng, chúng ta liều mạng với ngươi!”
Đàn Huyền Vọng nhìn lại, nhãn châu xoay động, cười nói “Đường ca, thủ hạ của ngươi thật không biết quy củ, dám vô lễ với thế tử ta. Ta sẽ thay ngươi răn dạy bọn họ” Chiết phiến nhẹ lay động, đáng ra thập tam hàn tinh, thế tới như điện, phóng ra ngân châm là ám khí độc môn của hắn.
Cầm Tì, Thi Đồng hô lên một tiếng, sử dụng binh khí đón lấy. Đàn Huyền Vọng ra lệnh, Phong Hoa Tuyết Nguyệt ở phía sau lập tức tiến lên tấn công Cầm Tì cùng Thi Đồng.
Đàn Hạo Thanh lạnh lùng nói: “Ngươi cư nhiên dám dẫn người đến, dám phạm thượng phải bị tội gì?”
Đàn Huyền Vọng thấy cách Đàn Hạo Thanh nói chuyện, đoán được kẻ kia đang bị chất độc hành hạ, nhưng tính hắn vốn cẩn thận, không dám đến gần. Hắn đang băn khoăn thì nhìn thấy nữ tử đang ngồi trên đất, hai mắt đẫm lệ. Hắn lừa Kỳ Tì thay hắn đầu độc, cứ nghĩ nàng sau đó đã bị giết chết, không ngườ đường ca lại không nỡ xuống tay. Nghĩ nghĩ một hồi, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý kiến hay.
“Ai nha, Kỳ Tì là thuộc hạ mà lại dám đầu độc đường ca, đây mới là phạm thượng, tội không thể tha, nhất định phải giết chết.” Thoáng một cái, hắn phóng tới bên cạnh Kỳ Tì, chiết phiến trên tay hướng thẳng đỉnh đầu nàng mà đánh xuống.
Đàn Hạo Thanh tâm trạng cực kì căng thẳng, Kỳ Tì tuy rằng đã hạ độc hắn, nhưng nàng đã theo hắn nhiều năm, nhất thời không nhẫn tâm nên nhanh lao đến, trường kiếm đỡ lấy một chiêu của Đàn Huyền Vọng.
Hắn vừa ra tay đã có thể ngăn chặn kẻ kia. Chiêu thức tuy có thể khống chế được chiết phiến nhưng lại nhẹ nhàng vô lực.
Đàn Huyền Vọng mừng rỡ, biết kịch độc cuối cùng cũng có tác dụng, hắn một mặt chống đỡ chiêu kiếm của đường ca, một mặt cười nói “Đường ca, ngươi đối Hoàng Thượng đại nghịch bất đạo, hành động ngỗ nghịch, nay ta thay ngài bắt giữ ngươi.”

Đàn Hạo Thanh hai mắt lộ ra tia hàn khí “Kia cũng không phải phận sự của ngươi.” Hắn phun ra một ngụm máu, kiếm khí lại run lên rồi tăng vọt, chiêu thức biến hóa khôn lường khiến cho Đàn Huyền Vọng phải một phen chật vật.
Lúc này Đàn Huyền Vọng đã không thể cười nổi nữa. Đường ca bị trọng thương, lại trúng độc, đây vốn là cơ hội ngàn năm, không ngờ công lực Đàn Hạo Thanh lại thâm hậu, vượt quá sự tính toán của hắn. Cũng may lúc nãy Phong Hoa Tuyết Nguyệt đã đâm bị thương Cầm Tì, lại hợp lực vây quanh tấn công Thi Đồng, chiếm thế thượng phong tuyệt đối. Chỉ cần hắn có thể tiếp tục duy trì cục diện này thì sẽ không cần lo đến việc bại trận.
Đàn Hạo Thanh cũng biết tình hình nguy cấp. Đành liều một pen, hắn đơn giản không né không tránh, chịu đựng một chưởng của Đàn Huyền Vọng, trường kiếm trong tay thuận thế đưa ra, đánh bật chiết phiến trong tay kẻ kia, sau đó tung chưởng đánh vào đan điền khiến Đàn Huyền Vọng bị đánh bay.
Phong Hoa Tuyết Nguyệt nhìn thấy chủ nhân bị thương, lập tức chuyển hướng tấn công. Đàn Hạo Thanh liếc nhìn một cái, nếu bọn họ tạo thành thế kìm hãm thì hắn chắc chắn chỉ còn tử lộ. Hắn bước lên một bước, trường kiếm theo đà đâm tới, hướng thẳng phía Đàn Huyền Vọng.
Không phải hắn tâm địa ác độc, mà là vì Đàn Huyền Vọng không nể tình thâm đến trước mặt Hoàng Nhan Lượng mà công kích hắn. Hoàng Nhan Lượng lại là kẻ bảo thủ, hỉ nộ vô thường, nói không chừng còn có họa sát thân. Huống chi tính tình của đường đệ, hắn hiểu rõ hơn ai hết, thâm hiểm như độc xà, nếu không diệt trừ e sẽ để lại họa sát thân về sau.
Khá lắm Đàn Huyền Vọng, không hỗ một thế hệ kiêu hùng, âm ngoan quả cảm, thái độ làm người hiểm ác không ai bì kịp. Kỳ Tì vẫn ngơ ngác ngồi một chỗ, nhìn thấy chủ nhân cùng người kia đánh nhau, nhất thời quên rời đi. Đàn Huyền Vọng gặp nguy, lập tức đem nàng chắn trước mặt. Lúc đó, trường kiếm của Đàn Hạo Thanh trên đà đâm đến, nhất thời không kịp thu hồi nên đâm một kiếm xuyên qua người Kỳ Tì.
Đàn Hạo Thanh nhất thời kinh hãi, đứng lại tại chỗ. Hai tròng mắt Kỳ Tì rưng rưng ướt át, yên lặng nhìn hắn, cũng không kêu lên tiếng nào. Đàn Hạo Thanh tuy hận nàng phản bội nhưng cũng cảm thương cho sự si mê của nàng đối với mình, không biết xử lý ra sao nên cũng quên thu hồi trường kiếm.
Đàn Huyền Vọng nhân cơ hội này, phóng người lên một con ngựa, không để ý đến chúng thuộc hạ mà nhanh chóng thoát đi. Đàn Hạo Thanh liếc nhìn, trong lòng biết vừa rồi đã một chưởng đánh tan thực khí của hắn. Hiện chắc chắn hắn đang sợ hãi như chịm sợ cành cong.
Chân khí trong người hắn đang suy yếu dần, không thể ngăn nổi kịch độc bộc phát. Liên tiếp bị thương, trúng độc, lại cùng người so chiêu, cũng may hắn có luyện qua thái huyền chân khí nếu không đã sớm gục ngã. Nhưng lúc này hắn cũng chẳng khá gì hơn, thân hình hắn đã bắt đầu lung lay, chân tay bủn rủn.
Nhưng mà bên kia Cầm Tì bị thương, Thi Đồng rơi vào tình thế nguy cấp, họ đang đợi hắn cứu viện. Hắn làm sao có thể ngã xuống?
Hít sâu một hơi, Đàn Hạo Thanh nhìn Kỳ Tì, nhẹ giọng nói: “Thôi, ngươi cũng là người đáng thương, ta không trách ngươi. Đi đi.” Hắn rút thanh kiếm ra.
Kỳ Tì nhìn hắn, mấp máy nói gì đó.
Đàn Hạo Thanh cúi người, cố gắng nghe lấy lời thì thào của nàng “Bối tử gia, ta, ta vốn không muốn hại ngài. Huyền Vọng thế tử cho ta độc dược, ta cho vào trà chính là muốn độc chết Tiểu Bạch Si kia, nhưng ngài, ngài lại làm ấm trà giùm hắn. Ta thật sự rất căm hận cho nên lúc ngài uống, ta cũng không có ngăn cản.”
Đàn Hạo Thanh ánh mắt chớp động, từ khi hắn gặp tiểu ngốc tử đến nay, chưa từng có chuyện tốt gì xảy ra. Chẳng lẽ đây chính là oan nghiệt?
Kỳ Tì nói, hơi thở yếu ớt giống như đang hấp hối, nhưng nụ cười lại tươi tắn như một nụ hoa “Bối tử gia, độc này căn bản không có thuốc giải. Ta vuốn muốn cùng ngài chết đi, kiếp sau có thể trở thành một đôi phu thê hạnh phúc…”
Chân tay Đàn Hạo Thanh đột nhiên lạnh ngắt. Với thái huyền chân khí, dù cho là độc không có thuốc giải hắn cũng có thể dễ dàng bức ra. Nhưng mà bản thân bị thương chưa lành, lại cùng người khác đánh nhau, khí hư lực tổn, e rằng hôm nay sinh mệnh hắn cũng sắp chấm dứt rồi.
Kỳ Tì dùng tay vuốt lấy mặt Đàn Hạo Thanh, một giọt lệ tràn ra khỏi khóe mi “Nhưng ngài lại không trách ta. . . . . .Bối tử gia, ta nói cho ngài biết, nếu ngài muốn sống chỉ có một biện pháp duy nhất…”
“Ngài đã dạy bốn người chúng ta thái huyền chân khí. Đây vốn là nội công được luyện thành từ bí kiếp Huyệt Đạo Đồng Nhân Hòa Thủy Tinh Đăng bản thiếu thượng. Trong ngũ thập tứ chương có đề cập đến một chuyện, ngài còn nhớ không? Khi cùng người khác giao hoan có thể vận dụng thái huyền chân khí để hấp thu tinh lực. . . . . . Không cần phải nói, ngài cũng có thể đem kịch độc trên người mình truyền cho người khác. . . . . .”
“Bối tử gia, ngài có tính khiết phích, từ trước đến nay chán ghét khuê phòng chi nhạc, nhưng chuyện này lại liên quan đến tính mạng, ngài vẫn nhất thiết cứng đầu hay sao?”

Kỳ Tì buồn bã cười, sau đó tắt thở. Đàn Hạo Thanh kinh ngạc rút thanh kiếm ra khỏi người nàng. Kỳ Tì giờ đã trở thành một cái xác không hồn.
Tuy rằng chủ tử đã chạy mất, Phong Hoa Tuyết Nguyệt lại không hề đào tẩu, lúc này đã chế ngự được Cầm Tì cùng Thi Đồng, kiếm kề trên cổ hai người bọn họ.
“Đàn bối tử, ngươi không được động đậy!” Phong Tì quát “Mau buông kiếm, bó tay chịu trói, cùng chúng ta đến trước mặt thánh thượng nhận tội.”
Khác với Đàn Hạo Thanh, Đàn Huyền Vọng không có thân phận bối tử, bốn tùy tùng này là do Hoàng Nhan Lượng phái đến, là mật thám đại nội. Cho nên Phong Hoa Tuyết Nguyệt cũng không trực tiếp nghe lệnh Đàn Huyền Vọng. Nếu không phải lần này nghe nói Đàn Hạo Thanh âm mưu phản nghịch, bọn họ cũng không ra tay.
Đàn Hạo Thanh cười lạnh lùng. Tay hắn nhuốm đầy máu tươi, là máu của người yêu hắn hết lòng – Kỳ Tì. Vô luận nàng đã làm gì, hiện nay nàng đã chết, hết thảy ân oán đều đã biến mất. Đại tuyết một trận ùa đến. Không khí của vùng ngoại ô hẻo lánh nồng nặc mùi máu tanh.
Cơn đau từ bụng và ngực bắt đàu hành hạ hắn. Tuy rằng sự hiểu biết về y thuật của hắn là vô cùng thô thiển, nhưng thương thế như thế này, hắn cũng biết mình nên nằm trên giường, hảo hảo tịnh dưỡng mấy tháng thì mới mong hồi phục được công lực chứ đừng nói đến bây giờ phải chiến đấu với kẻ khác.
– chính là, lúc này hắn chỉ biết một điều, hắn không thể trơ mắt nhìn Cầm Tì cùng Thi Đồng bỏ mạng.
Hắn thu hồi trường kiếm, ánh mắt quét qua bốn kẻ trước mặt, môi nhếch lên đầy mai mỉa “Chỉ bằng bốn người các ngươi mà dám vô lễ với ta?”
Bạch y đẫm máu, kiếm khí ngùn ngụt, gương mặt hắn lạnh buốt như băng tuyết ngàn năm khiến người người rét run.
Phong Hoa Tuyết Nguyệt tuy rằng sợ hãi muốn thối lui, nhưng là, lệnh vua sao có thể khước từ?
Phong Tì kiềm chế nỗi run sợ, nói “Tiểu Nguyệt, trước hết giết nam hài kia đi!”
Nguyệt Đồng đáp ứng một tiếng, trường kiếm trong tay chuẩn bị hạ xuống.
Đàn Hạo Thanh ngửa mặt lên trời mà thét lớn. Hắn tiến tới, khí thế như vũ bão, đánh bay thanh kiếm của Nguyệt Đồng, đem Thi Đồng lùi về sau. Hoa Tì, Tuyết Đồng thấy tình thế không ổn, nên song song tung chiêu thức, hòng lấy mạng kẻ kia. Nhưng Đàn Hạo Thanh lại tránh né được, hắn một bước tiến đến chỗ Phong Tì. Nàng vì bất ngờ nên không tránh né kịp, bị hắn một chưởng đánh vào ngực. Cầm Tì vì vậy được giải thoát.
Một chưởng của Đàn Hạo Thanh có thể làm đá vỡ. Phong Tì bị hắn đánh trúng trực tiếp nên gân cốt gãy đoạn, phun ra máu tơi, văng đi thật xa, không lâu sau thì chết.
Nguyệt Đồng gào thét, hùng hổ xông lên. Thi Đồng, Cầm Tì đoán trước được nên rút ra chùy thủ đeo bên hông. Đàn Hạo Thanh lặng lẽ nuốt lại một ngụm máu tươi đang muốn trào ra, phất tay áo, ra hiệu cho hai người bọn họ lùi về sau “Các ngươi ở đây chỉ liên lụy ta. Chúng chỉ còn có ba người sao có thể thắng ta? Đi, mau tìm Họa Đồng rồi chuẩn bị nước nóng cho ta tắm rửa.”
Thi Đồng đáp ứng, lui sang bên. Nhưng Cầm Tì một bước cũng không rời đi. Đàn Hạo Thanh xuất huyết nhưng thần thái vẫn bình tĩnh, khinh thần “Cầm nhi, ngươi trúng ám khí độc môn của Huyền Vọng tiểu tử, mau tìm Họa Đồng nhờ hắn lấy ra. Ta không muốn được một tiểu nha đầu liệt nửa người hầu hạ đâu.”
Cầm Tì đối với chủ tử thập phần tin tưởng, hơn nữa bản thân nàng đang bị thương, nếu ở lại chỉ là tăng thêm gánh nặng cho hắn. Lúc này Thi Đồng mới biết được Cầm Tì bị trúng ám khí. Hắn quá sợ hãi, cũng không để nàng nói câu nào nữa mà bế lên, phóng lên ngựa và nhanh thoát đi.
Đàn Hạo Thanh nhìn bóng dáng hai thuộc hạ xa dần mà trong lòng cười khổ. Hắn phất tay khiến cho Nguyệt Đồng ngã nhào về sau. Hiện chỉ còn có Tuyết Đồng và Họa Tì là còn cầm binh khí trong tay.
Toàn thân hắn khí lực hỗn loạn, gân cốt đau nhức, bụng bị chất độc tra tấn, vết thương cũ bên sườn phải lại hé miệng, ngực áo màu trắng nhiễm một màu đỏ tươi.
“Hắn không còn cầm cự được bao lâu nữa đâu.” Hoa Tì thét to.
Trước mắt Đàn Hạo Thanh bỗng nhiên tối đen, hắn tự cắn vào đầu lưỡi, bắt buộc bản thân phải thực sự tập trung. Vết thương cũ chưa lành thì vết thương mới lại xuất hiện, hắn vốn không muốn sử dụng đến chiêu thức hao tổn nhiều khí lực – nhiếp hồn ma nhãn, nhưng tình thế cấp bách, hắn không thể không làm như vậy.

Hoa Tì một đao chém tới. Trong lúc nàng định tung chiêu thì bắt gặp đôi mắt ánh lên những màu sắc kì lạ, luân chuyển không ngừng và vô cùng đẹp đẽ.
Nàng chưa từng nhìn thấy ánh mắt này của Đàn bối tử. Một người tâm cao khí ngạo như thế lại có ánh nhìn ôn nhu, uyển chuyển, đầy dịu dàng. . . . . . mất hồn thực cốt…khiến người ta si mê. Nếu hắn muốn ai chết thì người đó ắt cũng cam lòng tình nguyện.
Xuân tâm đang nhộn nhạo, bỗng nhiên nàng cảm thấy nơi ngực hơi lạnh. Phong Tì cúi đầu, thanh đao đáng lẽ đang nằm trên tay mình nay lại ở trong tay Đàn Hạo Thanh và xuyên thấu tim nàng.
Đàn Hạo Thanh lạnh lùng nhìn Phong Tì “Ngươi đã là người chết rồi!” Hắn rút đao ra, Phong Tì ngã xuống.
Nguyệt Đồng cùng Tuyết Đồng hai mắt đỏ rực, giống như mãnh thú mà lao đến chỗ Đàn Hạo Thanh. Hắn tuy mất máu rất nhiều nhưng trên mặt vẫn giữ nét bình thản, thậm chí còn nở một nụ cười. Nam nhi đến lúc chết tâm vẫn như thiếc, sao có thể dễ dàng đầu hàng chứ?
Hắn vốn nhân từ, đối với bào đệ chỉ là khuyên nhủ chứ không khắc nghiệt giáo huấn. Vậy mà đổi lại chỉ là sự phản bội từ người huynh đệ cùng huyết thống, ngự tiền tứ đại thị vệ cũng không nghĩ đến công lao hạn mã hắn lập xưa giờ, nhắm thẳng hai tùy tùng hắn mà dồn họ vào đường cùng. Hắn tuy lạnh nhạt nhưng không phải là người vô tình. Đối với cái chết của tùy tùng cận thân, hắn cũng cảm thấy đau xót.
Lúc này chân khí hắn đã tan rã, kịch độc công tâm. Xem ra đây chính là trận chiến cuối cùng trong cuộc đời Đàn Hạo Thanh hắn.
Hắn có thể tồn tại đến bây giờ cũng chính là nhờ kiếm thức. Mặc dù khí cùng lực kiệt, nhiếp hồn ma nhãn cũng không thể sử dụng nhưng là tâm hắn lại đang vô cùng phẫn nộ. Nên từng chiêu, từng chiêu xuất ra đều nhẹ nhàng, uy mãnh và có sức sát thương cao.
Nguyệt Đồng cùng Tuyết Đồng càng đấu càng kinh hãi. Nhìn thấy Đàn Hạo Thanh máu nhuộm bạch y nhưng phong thái cùng chiến ý vẫn cao ngất, khí thế lại càng ngày càng tăng. Hai người bọn họ vẫn là không tránh khỏi e dè.
Thời chiến quốc, khi thái tử Yến ra lệnh cho Kinh Kha đến Tần quốc ám sát Doanh Chính, Cao Tiệm Ly, bằng hữu của hắn đánh trúc đưa tiễn, y quan** như tuyết, âm điệu khẳng khái bi thương, có phải đã biết trước được kết cục bi thương, không thể quay đầu lại hay không?
Thân đã là nam nhi, mà nam nhi dẫu có chết cũng phải chết một cách vinh quang trên chiến trường.
Đàn Hạo Thanh tuy chỉ một người, lại trọng thương nhưng đao thế sắc bén, dồn ép Tuyết Đồng, Nguyệt Đồng phải lùi về sau. Lúc này Tuyết Đồng bị khí thế của hắn áp đảo, chiêu thức lộ ra sơ hở. Đàn Hạo Thanh lợi dụng cơ hội, ánh đao thản nhiên xẹt qua, khiến cho Tuyết Đồng đầu mình hai nơi. Nguyệt đồng thừa cơ tiến sát, một đao chém xuống vai phải hắn, dòng máu đỏ tươi phụt lên không ngừng. Đàn Hạo Thanh nhíu mày, tay phải buông đao xuống, tả chưởng lại thuận thế đánh ra, trúng mặt Nguyệt Đồng, lập tức khiến hắn bay ngược về sau mấy trượng sau đó tắt thở.
Lúc này, những giọt máu văng tung tóe vướng lên lông mi Đàn Hạo Thanh khiến cho trời đất chung quanh dưới mắt hắn biến thành một màu đỏ ghê người. Hắn đánh lâu như vậy, cuối cùng cũng hạ xong địch nhân, chân tay lúc này cực kì mệt mỏi. Hắn ngồi bệt xuống đất. Mùi máu tươi xộc lên khiến hắn muốn nôn mửa. Cảnh vật trước mắt bắt đầu mơ hồ, hắn cũng không nhìn thấy rõ mọi thứ, trong lòng biết nếu mình trọng thương không chết thì Giang Nam Tống nhân cũng có thế bắt được hắn hay là Đàn Huyền Vọng vẫn còn luẩn quẩn quanh đây. Nhưng dù là cách nào, hắn cũng chỉ có một con đường chết.
Bỗng nhiên hắn nghe được mùi hương ngào ngạt truyền tới. Hắn như đang nhìn thấy nụ cười ngây ngốc của Tiểu Đạc Đầu, nhưng sao lúc này lại lộ vẻ lo lắng không yên.
Hắn tựa hồ còn rất nhàn hạ thoải mái mà nở nụ cười “Tiểu xuẩn, ai, ngươi ngốc như vậy, thật không biết từ nay về sau ngươi sẽ thế nào. . . . . .”
Tiểu tử kia mấp máy đôi môi, giống như đang nói gì đó. Hắn cũng không rõ. Trước khi hôn mê, hắn còn cẩn thận dặn dò “Ngoan, tiểu xuẩn, đi, núp trong bụi cỏ. . . . . . Nếu người đến là bọn người của cha ngươi…thì ngươi hãy chạy ra…Nếu là vị ca ca có nụ cười đáng sợ kia…thì…mau núp đi…hiểu không…?
Sau đó, một làn gió nhẹ thổi qua. Đàn Hạo Thanh từ từ khép mắt lại.
—————
Chú thích:
(*) Kim thiền thoát xác: Giống như ‘dương đông kích tây’ nhưng thay vì là đánh thì ở đây lại mang nghĩa là chạy trốn.
(**) 衣冠: y quan này là chỉ mũ áo, y là quần áo, còn quan là mũ miện đội trên đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận