"Ai là người nhà bệnh nhân"
"Tôi" Trương Cẩn cùng Trương Nghiêu lập tức đồng thanh.
"Muốn giữ mẹ hay giữ đứa trẻ?"
Trương Cẩn cùng Trương Nghiêu biểu tình đáng sợ, trên người vẫn còn tanh nồng mùi máu, bóng dáng cao lớn cùng lãnh khốc hoàn toàn áp đảo vị bác sĩ.
Trương Nghiêu đem súng trong lưng áo ném ra trước mặt bác sĩ.
Trương Cẩn lạnh lùng, ánh mắt không một chút nhu tình, cất giọng lạnh nhạt.
"Cả hai người đều phải cứu, mất một người tôi liền đem cái nơi này san bằng"
Bác sĩ giống như bị sốc nặng nề, không thể tin nổi còn có người dám đem súng vào bệnh viện, hơn nữa như vậy còn cao giọng phách lối. Trên trán từng giọt mồ hôi chảy xuống.
Quá bá đạo, định đem người ta bức tử sao, muốn giữ được hai mạng người này vô cùng khó khăn.
Nữ nhân kia mất máu quá nhiều, cơ thể còn có dấu hiệu suy nhược, hơn nữa hôm nay còn quá sớm để đứa trẻ chào đời.
Đem từng bước chân nặng nề đi vào phòng giải phẫu, gạt đi mồ hồi cay mắt, hít hơi lấy lại tinh thần.
"Chuẩn bị máu nhóm O, chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật, ca này bắt buộc phải thành công" hiện tại bằng mọi giá phải cứu sống hai người này, sống từng này tuổi, ông biết hai người kia hoàn toàn có khí chất, nói được làm được, việc san bằng bệnh viện này... trong khả năng đi.
......
Đèn trong phòng phẫu thuật tắt, cửa hé mở, vị bác sĩ giống như hụt hơi từ bên trong đi ra.
Vị bác sĩ đứng tuổi mệt mỏi lảo đảo khuỵ xuống đất. Trương Nghiêu đem biểu tình đáng sợ lao tới, sức lực kinh người đem cổ áo vị bác sĩ này xốc lên, gào lớn.
"Người thế nào"
Vị bác sĩ già, trên áo vẫn còn dính máu đỏ tươi, gương mặt có vài nếp nhăn là đầy những giọt mồ hồi lớn, tay run lên lẩy bẩy.
"Ca phẫu thuật.... thành công"
Trương Cẩn chỉ kịp nghe hết câu này cả người cao lớn lôi thôi run rẩy hai ba cái, tích tắc liền đổ rạp xuống đất, một tay nắm lấy ngực, đầu ngửa lên trời.
Tốt rồi, không sao, hiện tại bảo bối nhà hắn sống rồi.
Hai người đàn ông tanh máu giống như dã thú lao vào phòng hồi sức, Bạch Mị nằm im trên giường bệnh. Da tái nhợt không chút huyết sắc, tay vẫn còn cắm kim tiêm truyền nước.
Trương Nghiêu cơ hồ mất kiểm soát, tay lớn hết sức lay lay vỗ vào má Bạch Mị.
"Tiểu Mị mau tỉnh lại... Tiểu Mị"
Cô vẫn một mực thủy chung ngoan ngoãn ngủ, không thèm một cái cử động.
"Các người mau ra ngoài cho bệnh nhân nghỉ ngơi, thật không có quy củ" Nữ y tá đằng sau thấy người đan ông đẹp trai trước mắt như vậy vô cùng thô lỗ, có chút muốn ra oai lớn tiếng quát.
Tiếng cô ta the thé đến mức vị bác sĩ hồi nãy bị túm áo sợ đến xanh mặt, trong lòng thầm than thở, cái đồ y tá đần độn, muốn hắn cho một phát súng vào đầu hay sao.
Chỉ là ngoài dự đoán Trương Nghiêu giống như bình tĩnh lại, chậm rãi khôi phục hình tượng, dừng lại hành động, không biểu tình mạnh mẽ hay làm loạn lên nữa.
Nữ y tá kia có vẻ đắc ý, chỉ là một cái trước mắt lại giống như hai người khác nhau nhìn Trương Nghiêu, ánh mắt hắn lạnh lùng, lạnh nhạt cực độ, người đàn ông vừa nãy giống như chưa từng tồn tại, tấm lưng cương nghị đứng thẳng lên, cũng không thèm quay lại cất giọng hỏi.
"Cô ấy như thế nào" giọng đàn ông trầm thấp, lạnh lùng đem vài phần băng ý.
Nữ y tá kia không rét mà run, gương mặt có vài phần ngỡ ngàng sợ sệt, đem tình hình của Bạch Mị từng câu nói rõ ràng.
Bạch Mị hiện tại qua thời điểm nguy hiểm nhất nhưng là mất quá nhiều máu, sinh non hiện tại vẫn trong tình trạng hôn mê. Nhưng là sẽ mau chóng tỉnh lại.
.....
Trương Cẩn đi thăm con, cậu hiện tại như vậy đã được làm bố, bỗng nhiên có cảm giác tự hào, miệng cười tủm tỉm, mấy nữ hộ y đi qua nhìn người đàn ông cao lớn đẹp đẽ nhưng lại cất nụ cười có vài phần đần độn, là bệnh nhân khoa thần kinh đi lạc sao? Thật tiếc nha! Trương Nghiêu ánh mắt lúc đi vào phòng lồng kình đem đầy vẻ hân hoan vui sướng.
Đứa trẻ bị sinh non nên so với những đứa khác có phân gầy gò yếu ớt hơn, nhưng không sao đều là con của cậu.
Chỉ là lúc đi ra mặt của cậu thối cực độ, rõ ràng thứ cậu muốn là một Tiểu Mị Mị xinh đẹp khả ái sao lại là một đại vương có chim nhỏ?
Cậu không muốn chút nào a!!!
.....
Ngược lại ở một nơi khác.
Một nữ nhân thân thể quyến rũ đang quỳ sát xuống nền đất, chỉ là gương mặt đều bong tróc cùng từng mảng sần sùi vô cùng đáng sợ.
Trương Nghiêu từ bên trên đem con mắt cao ngạo nhìn xuống.
"Tô Vụ, cô biết cô đã cái gì làm cho tôi cáu giận không"
"Trương tổng, xin ngài, cho tôi một cơ hội, nhất định tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt các người, tôi hiện tại đủ thảm bại rồi" nói xong ả đem cơ thể trần truồng bên dưới bò sát lại gần chân Trương Nghiêu, có ý định túm lấy ống quần hắn.
Chỉ là Trương Nghiêu xưa này ngoại trừ Bạch Mị khồng có chút mềm lòng với bất kỳ ai, hắn lạnh lùng đem gót giày một cái hất văng ra, bộ ngực đầy đặn của Tô Vụ bị đá một cái mạnh mẽ, Tô Vụ ngã sõng xoài ra đất bẩn thỉu, cơ hồ không thở nổi.
Trương Nghiêu quay đi.
"Đem vài tội danh tốt đẹp ngày trước cô ta đã làm phanh phui ra, làm sao tù chung thân là được, còn nữa đánh cô ta một trận, làm sao cho đau đến phế tâm phế phổi, nhưng không được để lại dấu vết trên cơ thể"
Muốn hại chết bảo bối của hắn? Hắn liền cho ả sống không bằng chết.
........
Hiện tại Bạch Mị đã được xuất viện.
Cơ thể có chút yếu ớt nhưng đã không còn như trước gió thổi bay.
Giờ cô là bà mẹ đang trong thời kỳ cho con bú.
Thân thể trắng trẻo đầy đặn, nhất là hai bầu ngực sữa, căng tròn cùng xinh đẹp. Gương mặt mãn nguyện nhìn tiểu bảo bối trong lòng, môi chu chu lên, nhàn nhã mút sữa trên ngực mẹ.
Bạch Mị đang ngồi trên giường cho Tiểu Lạc Lạc uống sữa, Trương Lạc vốn dĩ là bị sinh non, nhưng bây giờ đã vô cùng tốt, da trắng hồng hào căng mịn màng, tóc tơ lớt phớt, gương mặt trẻ con đáng yêu vô cùng.
Xem đi, đôi mắt cùng sống mũi cao kia của cha, môi anh đào cùng nước da trắng nõn kia là cả mẹ. Khiến cho người nhìn người yêu.
Tiểu Lạc Lạc hiện tại đang vô cùng thỏa mãn đem nụ hoa trong miệng ra sức mút, tay múp múp giữ chặt lấy bầu ngực ngon lành của Bạch Mị.
Trương Cẩn cùng Trương Nghiêu ngược lại vô cùng bất mãn, từ khi bảo bối nhà hắn có thêm đứa quỷ sứ kia liền giống như quên mất hai anh em hắn rồi.
Ngày ngày quấn quít lấy thằng nhóc con kia, vốn dĩ nghĩ rằng có thêm một công chúa xinh đẹp, không ngờ lại là một tên tiểu quỷ láu cá tranh vợ của bọn hắn.
Trương Nghiêu thở dài đem cả hai mẹ con kia bế lên đùi mình, đầu tựa xuống hõm vai Bạch Mị ngửi ngửi, hiện tại toàn thân bảo bối đều là mùi vị của sữa thơm thơm, rất ngọt ngào, rất kích thích.
Trường Cẩn một bên có ý định đen tối tấn công một bên ngực sữa trắng thơm tho kia của bảo bối nhà hắn, tay lớn gian tà lao đến.
Chỉ là thấy Tiểu Lạc Lạc đem một con mắt nâu hếch lên, lười biếng nhìn người đàn ông kia.
Tay nhỏ vung lên một cái.
"Bụp"
Đem nụ hoa hồng hào kia phủ lấy, bàn tay nho nhỏ trắng trẻo của tiểu quỷ bao bọc một bên vú trắng noãn, sữa của cậu, vú của của cậu, mẹ đều là của cậu, Tiểu Lạc tuyên bố quyền sở hữu, hoàn toàn đem nguồn sữa che chắn khỏi tầm mắt của Trương Cẩn.
Hiện tại Trương Cẩn chính là một thân bốc hỏa hết sức cáu giận, một tay đấm xuống đệm gào lên.
"Trương Nghiêu anh mau bế con anh biến khỏi tầm mắt em"
Trương Nghiêu mặc kệ, hắn hiện tại bao nhiêu ngày trời cấm giục, cũng không có hơn gì khá khẩm. Chỉ là nhìn biểu cảm si ngốc cùng đắc ý của ai kia, tưởng hắn không động vào cô vì sợ sao, nếu không phải thân thể cô bất tiện thì sớm đã đè bảo bối ra chà đạp rồi, mỗi lần nhìn Bạch mị cho tên lỏi con này ăn, bầu ngực căng ra, từ núm hồng hào rỉ ra vài giọt sữa trắng, thật phi thường nhức mắt. Đợi cô một chút bình phục, xem hắn như thế nào ăn cô sạch sẽ đi.
Đem tay lớn một cái xoa nắn cặp mông mềm mại. Thật muốn nhét tên quỷ con kia lại vào bụng mà sinh lại.
Trương Cẩn cáu giận không thể đem cục tức nuốt trôi, ánh mắt đem vài phần cáu tức nhìn ánh mắt đầy đắc ý cùng châm chọc của con quỷ con đang mút ngực bảo bối nhà hắn.
Chỉ là oa nhi mà hư đốn đem tính cách bá đạo như vậy từ ai mà học ra vậy. Hừ! Tranh bảo bối của hắn, đợi ngày lớn lên liềm đem nó vứt qua một bên.
Tiểu Mị Mị của bọn hắn a!
Hoàn~