Nhiệm vụ của ngài Athur và Viêm Khải có biến mới, hai người đã rời đi, chỉ có Vivian và Éric trở về căn hộ.
Cả hai tự vào nhà tắm làm vệ sinh. Éric đứng dưới dòng nước, mấy ngày ở đây, bây giờ cậu đã quen với mùi xà phòng mới. Cậu nhắm mắt, nghĩ về chuyến đi ngày hôm nay, tự nhiên nhớ đến lúc dẫn Vivian đến phòng lưu trữ. Khi cậu muốn mọi người đang làm việc ở trong phòng nghỉ ngơi một ca, họ đã trêu cậu không ngớt. Bình thường Éric không thích mấy trò trêu chọc, nhưng hôm nay bị trêu lại cảm thấy vui, mặc dù rất ngượng.
Éric cứ đứng dưới vòi sen, hồi tưởng đi hồi tưởng lại mấy khoảnh khắc dễ chịu trong ngày, rồi tự cười một mình. Một lúc khá lâu sau cậu mới giật mình mở mắt, đưa tay tắt nước.
Lúc Éric mở cửa phòng đi ra, Vivian đang đứng bên cửa kính nhìn ra ngoài.
Vivian đưa cho cậu một trong hai cốc cacao nóng đang cầm trên tay, lúc đó mới lấy điều khuyển mở điều hòa.
“Xin lỗi, tôi tắt điện phòng khách, ánh sáng từ ngoài hắt vào đẹp quá.”
Éric gật nhẹ đầu, “Đúng, rất đẹp. Hình như đèn sáng hơn mọi hôm.”
“Từ giờ đến hết mùa thu còn nhiều hôm thế này. Phục vụ du lịch.” Vivian hai tay ôm cốc, “Hôm nay chúng ta đã đi khá xa. Cậu có muốn ngủ luôn không? Tôi thì quá bồn chồn để ngủ.”
Éric mỉm cười nhìn ra ngoài, “Không. Tôi cũng muốn ngắm cảnh đêm. Những quang cảnh thế này rất mới mẻ với tôi.”
Yên lặng một lúc, Vivian bất chợt hỏi, “Cậu có tò mò về gốc gác của tôi không?”
Éric quay sang, nghiêm túc nói, “Có chứ. Nhưng tôi sợ hỏi đến cô sẽ buồn vì nhớ nhà.”
“Ha ha… cậu nghĩ quá nhiều rồi. Ôi hay là tôi cũng nghĩ nhiều nhỉ, chỉ là ai ở đây gặp tôi và Viêm Khải đều muốn chúng tôi kể về đất nước mình. Cậu biết đấy, quê hương tôi lạ hoắc với phần lớn người trên thế giới này.”
“Kể cho tôi đi.”
Vivian mỉm cười, nheo mắt nghĩ ngợi những điều sẽ nói, “Tất nhiên đất nước là nơi giá trị với tôi về mặt tình cảm và kỷ niệm, gia đình tôi đều ở đó. Nếu có điều gì tốt đẹp về quê hương mà tôi muốn kể thì… chúng tôi có rất nhiều đoàn y tế tình nguyện đi khắp nơi trên thế giới, và nước tôi chưa từng đem bom đi dội các nước khác bao giờ.”
Cả hai đều bật cười sau câu nói của Vivian. Éric gật đầu, “Ấn tượng đấy. Tôi sẽ nhớ điều này.”
Vivian uống một ngụm cacao, “Mà cậu cũng tò mò về nhiều thứ đúng không? Cậu có vẻ không hay ra khỏi nhà.”
Éric ậm ừ, “Tôi chưa từng rời khỏi nhà trước khi đến đây.”
“Chưa từng?” Vivian kinh ngạc thốt lên, “Ồ tôi nghĩ tôi có thể hiểu, thân phận của cậu… nhưng người bảo hộ không dẫn cậu đi chơi đâu đó sao, du lịch chẳng hạn?”
Éric lắc đầu. Vivian há hốc miệng, không khí giữa hai người bắt đầu trở nên sôi nổi. Vivian nghiêng đầu cười, “Trạch nam ha ha…”
“Trạch… gì cơ?” Éric nghĩ mình không nghe rõ.
“Ồ… Không có gì.” Vivian liếm chút cacao còn dính trên môi, “Vậy có phải hồi bé cậu tìm hiểu thế giới qua sách, lớn lên một chút thì đi du lịch khắp thế giới trong máy trải nghiệm thực tế ảo?”
Thấy Éric ngượng ngùng gật đầu, Vivian xòe tay, “Được rồi. Tôi cũng đã được biết về sự lợi hại của chiếc máy đó, tôi không có gì để nói cả. Nhưng tôi thực sự tò mò về ổ trạch của cậu.”
“Tôi cũng muốn đưa cô đến…” Éric quay sang, “Tôi chưa quan sát nhiều nhưng… có lẽ nó rất khác những nơi cô thường đến.”
“Phải. Chắc chắn rất khác.” Vivian cúi đầu, ngửi hương thơm trong cốc cacao, “Đó là nơi cậu lớn lên mà.”
“Tôi có ảnh đấy.”
“Ồ được đấy.” Vivian cười.
Éric liền đi mở máy tính.
“Éric này,” Vivian vẫn đứng bên cửa sổ, “Có nơi nào mà máy trải nghiệm thực tế ảo chưa đưa cậu tới không? Chúng ta có thể…”
Vừa lúc đó thì Éric chợt lên tiếng, cậu nói với Vivian, giọng trở nên nghiêm túc, “Thư mật được giải mã rồi.”