- Còn tên nào nữa không? – Bạch Dương bẻ gãy đầu tên lính đang bị mình khóa.
- Các …các ng…ngươi là …là ai?? – tên quan lết dưới đất sợ hãi, mắt trợn trắng, lắp bắp hỏi.
Bạch Dương xốc quan bào hắn lên - “ngươi nghe cho kĩ đây bọn ta là ông cố nội của ngươi!!
Bụm!!! hắn ngã rật xuông đất, một dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra từ miệng hắn. Hắn đã chết. Ma Kết đứng lên phuất tay, Kim ngưu đứng dậy đến chỗ bạch dương. “ tìm xem hắn giấu vàng bạc ở đâu? “ Ma Kết nói
- Sao phải tìm vàng bạc? – kim ngưu ngây ngô hỏi
- Chúng ta đâu ở đây ngày một ngày hai, mà không cần tiền. bạch dương nhảy vào.
- Đem chia làm 3. 1 của 6 đứa mình 2 phần conf lại đem chia đều cho dân trong thành
Thế là cả ba chia ra tìm số vàng bạc mà tên quan đã vơ vét của dân.
--------
Hôm sau, cả thành ồn ào hơn hẳn, dân trong thành rỉ tai nhau về chuyện sảy ra ở phủ của tên hoạn quan ấy. Người thì nói hắn bị quả báo, kẻ thì ra sức bảo có 6 anh hùng thay trời hành đạo, có người lại cho rằng họ là thần tiên hạ phàm giúp họ diệt tên tham quan. Ai nấy đều vui mừng.
Lại kể đến chuyện của lão bá nọ, thật đáng buồn, khi gặp được song ngư, vốn tuổi già sức yếu lại mắc bệnh của người già, nên vì quá vui mừng lão đã bị xuất huyết nội mà chết. Song ngư khóc nức nỡ. sư tử dỗ dành cô liên tục. 7 người làm đám tan cho ông thật giản dị.
- Giờ cô nương định làm gì? bảo bình hỏi.
- Tôi cũng chẵn biết nữa?
- Hay cô nương đi với chúng tôi đi.
- Đi đâu?
- Tìm nơi mình thuộc về. vã lại cũng có người muốn cô đi lắm. – bảo bình cười gian nhìn sang sư tủ
- Hưm…. – mặt sư tử thoán đỏ nhìn lãng sang chỗ khác.
- Tôi có thể đi theo sao?? – song ngư mắt đỏ hoe,ngấn lệ ngước lên nhìn bảo bình.
- Được,tấ…. cái gì - bảo bình bị bạch dương kéo ra một gốc
- Mày đùa hả? mang cô ta theo làm gì??
- Nấu ăn, giặc đồ, đử chỗ dùng mà, phải nghĩ cho sau này nữa chứ?
- Khoan. Khoan. Khoan. Mày nói vậy là sao? sau này là sao?
- Phải sau này là sao? - Kim ngưu chen vào
- Chúng ta bị lỗ hỏng thời gian hút vào,lỗ hỏng này chỉ xuất hiện khi có sự xáo trộn thời gian mà thôi.
- Vậy chỉ cần tìm nó là về được mà? – ma kết lườm bảo bình.
- Nói dễ hơn làm đó. Lỗ hỏng này xuất hiện khi có người từ tương lai trở vè quá khứ và gây sự xáo trộn thời gian. Khi đó dòng thời gian sẽ tìm những người có thể khắc phục đươc điều này và đư về quá khứ để sắp xếp lại. khi nào công việc hoàn thành thì nó sẽ tự đưa ta về.
- Tức là…. - Song tử há miệng – chứng ta không thể về sao
- Không phải là không mà là chưa. – sư tử gắt.
- Các vị đang nói gì tôi nghe không hiểu?? – song ngư nghiên đầu nhìn lước qua từng người, đôi mắt đỏ hoe tìm kiếm câu trả lời
- A a a a.. cô nương không cần hiểu đâu – sư tử cười xòa, vẫy tay ra dấu không cần.
--------
Tại triều đình.
- Khải bẩm hoàn thượng,thế giặc quá mạnh…
- Lại thất thủ nữa phải không? – (không để viên lão tướng bẩm báo hết, vua đã hỏi ngay). – là thành nào?
- Bẩm là tảo thành. Chứng thầnđã cố gắn …
- Thôi đủ rồi.
Hoàn thượng lúc này trong thật sàu não. “ phải chi người đó xuất hiện thì hẳn tình thế đã không thế này”
- Hoàng thượng bây giờ ta phải làm sao, chứng sắp tràng vào kinh thành rồi.cứ thế này đân chứng trong thành sẽ nguy mất.
- Ta sẽ suy nghĩ các khanh cũng về nghĩ cách chống giặc đi, bãi triều.
Các quan ai nấy đều nôm nớp lo sợ vừa đi ra vừa xì xào bàn tán, ai nấy đều hiện rõ trên mặt sự u ám của nỗi lo giặc ngoại xâm.
- Hoàng huynh, sao trông huynh chán nản thế? Cô quận chúa ngây thơ hỏi
- Đất nước loạn lạc, chinh chiến thì toàn làm kẻ bại trận há làm sao vui?
- Hoàn huynh dừng nản, trời cao có mắt, rồi người sẽ giúp nưc ta thôi.
- Trẩm cũng mong là vậy.
--------
Hiện tại 7 sao chúng ta đang ở kinh thành,
- Thật tuyệt! quá đỉnh luôn! – song ngư trầm trồ - các thiếu hiệp không bất ngờ sao?
- Bình thường. – bảo bình đáp cụt ngũn
- Chẵng có gì bất ngờ cả! – ma kết nói lạnh, các sao khác gật đầu hưởng ứng.
“ RẦM RẬP” một đoàn kị bịnh tiến đến, đi đầu là 1 viên tướng áo giáp bạc, xạm màu thuốc sung. Bên cạnh còn có 1 viên tướng áo bào xanh, sác mặt xanh xao. Đàng sau, khoảng năm _ sáu trăm kị binh chạy theo, ai nấy đều mang nét mặt mệt mỏi và đau khổ. Bỗng, viên tướng áo bào xanh ngã xuống khỏi ngựa, ngay dưới chân bảo bình.
- Này,này tỉnh lại đi – bảo bình ngồi thục xuống lay mạnh, các sao khác cũng xúm lại, doàn quân binh cũng dừng lại, vị tướng quân cũng xuống ngựa chạy vội đến chỗ bảo bình.
- Hắn ta bị sao thế? – sư tủ hỏi
- Vu Cẩn!ngươi không sao chứ?? – vị tướng quân hét lên
- Xuất huyết trong , rò khí phổi làm chướng vùng bụng, chưa kể bị mũi tên ngãy cấm vào bựng mà không chịu lấy ra gây mất máu nghiêm trọng. – bảo bình mạnh tay xé toạt áo giáp của người này ra để lộ mọt phần máu đỏ tươi đang dần thâm đen, giữa vết thương,một mũi tên bị gãy còn cắm chặt
- Rút nó ra chứ - kim ngưu nhăn mặt
- Đừng, như vậy chỉ làm nghiêm trọng hơn mà thôi, đầu tiên phải xoa ở động mạch cổ cho anh ta thở tạm. xin hởi các vị ở đây có ai là đại phu,hay biết có tiêm thuốc gần đây không?
- Vũ tướng quân có chuyện gì vậy?
Một cô gái diễm lệ bước ra từ đám người nhốn nháo xung quanh. Cô mang trên mình một hộp gỗ in chữ nhất phẩm thần y. Thoán nhìn qua, ma kết giật vội hộp gỗ đó ném cho bảo bình. Cô thoán giật mình, nhìn lại thì bảo bình đã mở tung chiếc hộp của cô lấy bông bang, ống thở mini, dao mổ, bình khí mini. Bảo Bình đút bình khí vào miện, Đoạn,cậu nhanh tay đo theo xương xường phải của Vu Cẩn, đến vị trí thích hợp cậu dùng dao mổ rạch một đường nhẹ nhàng. Bỗng, Vu Cẩn thở trở lại, hơi thở, yếu ớt.
- Tôi không biết! chỉ biết lúc Vu Cẩn ngã xuống thì họ đã ở đây rồi – vũ tướng quân nhìn cô gái trẻ
Cô gái nhìn vào nhóm người bảo bình, “Quái lạ,vết thương của Vu Cẩn rất nguy kịch cả mình Cự Giải - đệ nhất thần y của hoàng thành cũng chưa chắc cứu đươc, nếu không phải là người có y thuật cao thì không tài nào cứu Vu Cẩn nhanh đến thế.” Nghĩ đến đây, Cựu Giải nói với Vũ tướng quân đưa hết cả nhóm Bảo Bình về hoàng cung.