[đm] Học Ngoan

Edit: ncx

Chương 132: Mặc như vậy đi kết hôn với cậu cũng được luôn!
3

Lúc Lâm Thiên Tây bước vào nhà thi đấu đã là chín giờ sáng.

Vào ngày cuối cùng của tuần, trận đấu tiếp theo trong cuộc đua tranh thứ hạng sẽ diễn ra.

Trong đấu trường đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu vào trong, đặt túi đựng cơ xuống ghế chờ rồi lướt điện thoại, chăm chú nhìn vào ảnh đại diện ngọn hải đăng trên WeChat.

Cậu đang chờ tin nhắn của hắn.

Buổi sáng hôm đó, bọn họ ở khách sạn thêm hai tiếng mới rời giường, sau đó tạm biệt nhau, một người đến bệnh viện tiếp tục làm thêm hè, một người đến nhà thi đấu tiếp tục luyện tập.

Mấy ngày sau cả hai cũng không gặp, nhưng lại không cảm thấy có gì khác biệt. Hiện tại khác với trước đây, bởi vì ở cùng một nơi nên chỉ cần muốn gặp nhau thì có thể gặp bất cứ lúc nào; cho dù không ở cùng một nơi thì cũng chẳng có gì cần phải lo lắng, bọn họ vẫn có thể gặp nhau khi cả hai muốn. Lâm Thiên Tây đã không còn cảm giác như khi xa cách hơn một ngàn cây số của ngày trước nữa rồi.

"Lâm Thiên Tây này." La Kha gọi.

Lâm Thiên Tây ngẩng đầu, mắt vẫn dán vào điện thoại: "Hửm?"

La Kha quan sát cậu: "Hình như hôm nay tâm trạng cậu không tệ lắm nhỉ, cứ cười mãi thôi."

"Vậy à?" Bản thân Lâm Thiên Tây cũng không để ý.

"Đừng cười nữa đàn em, cười nữa là lại hút một đống fan bi-a tới đây đó." Tả Hoành đi từ ngoài sân vào, nhìn cậu trêu chọc: "Mấy ngày nay lúc nào luyện tập cũng cười toe toét, tưởng anh không phát hiện à?"

Lâm Thiên Tây liếc anh một cái: "Anh mượn việc quản lý để nhìn lén người khác à?"

"Đấy là anh nhìn công khai mà." Tả Hoành nâng gọng kính, ra dáng đàn anh nói: "Thay mặt cho thầy Mã nhắc nhở cậu, hôm nay thứ hạng thi đấu phải tăng thì sau này mới có cơ hội luyện tập thường xuyên ở Bắc Kinh, mới có hy vọng bước vào đấu trường có tiêu chuẩn cao hơn, đến lúc đó thì cậu cứ thong thả mà cười."

Lâm Thiên Tây không cười nữa, nghiêm túc gật đầu một cái, cầm điện thoại đáp: "Biết rồi."

Hiện tại thứ hạng của cậu ở vị trí số 6, nếu như trận ngày hôm nay có thể thành công tiến vào 5 top đầu thì coi như qua.

Thế nhưng lần này không chỉ đơn thuần là một giải bi-a dành cho học sinh trung học, các thí sinh tham dự đều là những tay cơ chuyên nghiệp dày dặn kinh nghiệm, thậm chí có những người còn từng chinh chiến ở nước ngoài.

Mấy ngày nay khi tập luyện, không có một giây phút nào cậu lơ là, tất cả đều vì thời khắc này.

Cậu muốn ở lại Bắc Kinh.

Muốn luyện tập ở đây, sau đó leo cao hơn, tiến càng xa hơn.

Trên màn hình điện tử phía trên lại đang phát quảng cáo tuyên truyền giải đấu, hình ảnh ngọn hải đăng Jersey quen thuộc tại Anh lại hiện lên, Lâm Thiên Tây lập tức ngẩng đầu.

La Kha vẫn nhìn cậu từ khi nãy, cậu ta nhỏ giọng hỏi: "Lần này cậu ấy có đến không?"

Lâm Thiên Tây thu lại tầm mắt, gật đầu đáp: "Đương nhiên." Cậu cúi đầu, ngón tay đánh chữ gửi tin nhắn WeChat.

[ Tôi sắp thi đấu rồi. ]

Rất nhanh trong khung chat đã có tin nhắn phản hồi.

[ Hàng thứ nhất phía bên trái. ]

Cậu sửng sốt, tức khắc quay đầu về nơi ấy.


Tôn Thành mặc áo thun đen, để lộ ra bờ vai rộng và mái tóc ngắn, hắn cầm điện thoại, vừa mới ngồi xuống đã nhìn thấy cậu, khoé miệng còn hơi giương lên.

Lâm Thiên Tây sờ môi, không nhịn được mà nhếch miệng cười.

Biết là nhất định hắn sẽ tới mà.

Hắn lại ngồi ở hàng đầu tiên, vị trí này vô cùng gần với bàn bi-a và cậu

Nhạc trên sân đấu đã chuyển bài, chuẩn bị bắt đầu thi đấu.

Chưa đến mười giờ, sắp sửa đến lượt Lâm Thiên Tây.

Cậu đứng dậy, cầm túi đựng cơ lên rồi khoác bên mình.

Sân thi đấu hôm nay cũng giống như lần trước, các phóng viên giới thể thao đến chật kín, camera truyền hình dựng thẳng đứng hướng về chiếc bàn bi-a ở giữa sân.

Lâm Thiên Tây đưa tay chỉnh lại ống tay áo sơ mi và chiếc nơ, cậu cầm cơ trên tay, nghe thấy thông báo bắt đầu trận đấu thì cất bước đến bên bàn bi, bắt tay với đối thủ lớn hơn mình đâu đó khoảng mười tuổi.

Tiếng "cạch" vang lên, bi lăn đi.

Đối thủ lấy được quyền khai trận, bắt đầu hạ cơ đánh từng cú, Lâm Thiên Tây về ghế tuyển thủ chờ đến lượt mình.

Những cú đánh đẹp mắt liên tiếp được đánh ra, đối phương nhanh chóng dẫn trước điểm số.

"Bốn mươi tám!" Trọng tài báo điểm số bằng tiếng Anh.

Mãi đến khi có một bi không vào, đối phương mới ngừng lại.

Đến lượt Lâm Thiên tây.

Cậu cầm cơ đứng dậy, quay đầu nhìn khán đài, ánh mắt lia một vòng không thấy gì thì lại nhìn về phía Tôn Thành, nở một nụ cười với hắn rồi bước lên sàn đấu.

Tôn Thành đột nhiên nghiêng mặt hất nhẹ cằm ra sau, giống như đang ra hiệu cậu nhìn về nơi đó.

Lâm Thiên Tây dừng lại nhìn theo hướng hắn chỉ, chợt trông thấy ở phía sau hắn, có hai người hình như vừa đi vào và đang tìm chỗ ngồi.

Bên trái là Tần Nhất Đông, bên phải là mẹ cậu.

Cô Lâm chải tóc gọn gàng, trên người mặc một chiếc váy, chiếc váy ấy chính là thứ mà ngày trước cậu đã dùng số tiền thưởng đầu tiên trong đời mình để mua tặng cho cô.

Sau khi ngồi xuống, cô vén tóc ra sau tai rồi nhìn lên giữa sân đấu.

Lâm Thiên Tây cảm giác dường như cô có hơi mất tự nhiên, có lẽ là do lần đầu đến Bắc Kinh, cho nên cô mới dẫn theo cả Tần Nhất Đông.

Cậu lặng lẽ nắm lấy cơ, nhìn cảnh tượng lẽ ra đã xuất hiện từ lâu này mà cổ họng nghẹn ứ. Cậu đột nhiên nghĩ, nên mua cho cô một chiếc váy mới, để lần sau nếu như có dịp xem cậu thi đấu, cô có thể mặc chiếc váy khác.

Nghĩ xong thì không nhìn nhiều nữa, cậu quay đầu, cười cười rồi cầm cơ tiến đến bàn bi-a.

"Bốn mươi tám!" Chỉ thoáng sau, trọng tại dùng tiếng Anh báo ra điểm số của cậu.

Ngay khi ra sân, từ cú đánh này cậu đã không ngừng lại, Lâm Thiên Tây đánh thẳng một mạch đến khi sắp vượt qua bi quan trọng của đối thủ.

Cậu thuần thục lấy phấn lau cơ, tìm kiếm góc độ, phán đoán đường đi, sau đó cúi người ép cơ và nhắm chuẩn bi cái.

"Tách!"


Tiếng vỗ tay vang lên, bi vào lỗ.

Điểm vượt lên, Lâm Thiên Tây đứng thẳng, lại quay đầu nhìn khán đài.

Tần Nhất Đông quay sang nói gì đó với Lâm Tuệ Lệ, có lẽ là đang giải thích. Cậu chàng nói xong thì đưa tay lên miệng, chụm tay lại thành hình cái loa rồi hô: "Cậu cố lên!" Giọng cậu chàng xen lẫn trong tiếng vỗ tay khắp phía, gần như không thể nghe rõ.

Lâm Tuệ Lệ nhìn cậu, giống như phải mất một lúc mới phản ứng kịp, cũng vỗ tay theo người bên cạnh.

Lâm Thiên Tây rời mắt đến chỗ Tôn Thành, khoé miệng nhẹ nhàng giương lên.

Hiện tại, cậu lại tiến gần Bắc Kinh hơn một bước rồi.

Tôn Thành một mực nhìn theo cậu, mắt không hề rời khỏi cậu dù nửa giây. Suốt cả quá trình, hắn luôn siết tay lại, nhìn cậu đánh từng bi vào lỗ và từng lần cậu lau đi mồ hôi tay trên cơ.

Hắn ở gần nhất, cho nên cũng cảm nhận được rõ ràng nhất, dường như mỗi cú đánh của Lâm Thiên Tây đều có hắn tham dự, hắn là tay trái của cậu, cũng là tay phải của cậu.

Màn hình điện tử nhảy số không ngừng, chín ván được năm ván sẽ thắng; đối phương là tay lão luyện, tấn công vô cùng hung hãn nên giành trước bốn ván; Lâm Thiên Tây bám sát không buông, cũng giành được bốn ván.

Khi đến ván quyết định, điểm số vẫn đang giằng co quyết liệt.

Lâm Thiên Tây trong bộ sơ mi trắng và áo gile đen vô cùng nổi bật, mỗi lần đến lượt cậu thì thời gian trên bàn bi-a của cậu sẽ chiếm rất nhiều, bởi vì cậu luôn tận lực để một cú đánh có thể giành được điểm số cao nhất.

Nếu đối thủ không phải là một người dày dặn kinh nghiệm, liên tục áp sát và ngăn chặn cậu, Tôn Thành đoán rằng có lẽ cậu sẽ một lần nữa thử thực hiện cú đánh ghi điểm tuyệt đối.

"Cạch!" Lại là một pha bi chuẩn xác.

Sau một loạt những pha giằng co qua lại, cuối cùng bi này đã đưa trận đấu đến hồi quyết định, tạo cơ hội cho cú đánh góc tiếp theo, khiến các pha sau trở nên đơn giản hơn.

Quyền đi tiếp vẫn nằm trong tay Lâm Thiên Tây.

Cái tay vừa thoáng buông lỏng của Tôn Thành lại siết chặt, hắn xỏ tay vào túi quần, người hơi đổ về trước, mắt nhìn chằm chằm sàn đấu.

Thời khắc này hắn đã cùng Lâm Thiên Tây trải qua rất nhiều lần, giờ đây nó lại đến.

Lâm Thiên Tây cầm cơ nhìn bàn bi-a, thắng hay thua, đi hay ở, tất cả phụ thuộc vào giây phút này.

Phải thắng trận này mới có thể giành chiến thắng.

Cậu cúi người đè cơ, bình ổn lại nhịp thở, đưa mắt lên khán đài nhìn Tần Nhất Đông và mẹ mình rồi lại nhìn Tôn Thành, sau đó chăm chú ngắm bi cái, tự nhủ thầm trong lòng: Leo cao hơn một chút đi anh Tây, để họ nhìn thấy, mày còn có thể vươn cao hơn nữa...

"Cách." Bi lăn ra và rơi thẳng miệng lỗ.

Tức thì, tiếng vỗ tay như sấm vang lên từng tràng.

Điểm lại tăng.

Lâm Thiên Tây thừa thắng xông lên, cậu đứng thẳng người dùng phấn xoa cơ, rồi lại cúi đầu nhắm chuẩn bi cái.

Ngay tại lúc này...

"Cộc!" Một cú đánh nhẹ nhàng, cơ được đẩy ra, bi lăn nhẹ và rất nhanh dưới ánh đèn, nhưng khi lăn vào lỗ lại vang lên một tiếng "bộp" nặng nề.

Bỗng chốc, tiếng vỗ tay vang lên càng dữ dội, mọi người ùa ra khỏi chỗ ngồi, xen lẫn đó là tiếng huýt sáo.


Lâm Thiên Tây lập tức đứng thẳng dậy, kìm lòng không đặng mà siết chặt cây cơ, sau đó cậu quay đầu, bước thật nhanh về hàng đầu tiên phía bên trái.

Cái tay đang siết chặt của Tôn Thành đã thả lỏng, hắn chăm chú nhìn cậu, khoé miệng giương lên.

Thời khắc này đã cùng cậu trải qua nhiều lần, lần này, cậu vẫn không hề khiến người ta thất vọng.

Lâm Thiên Tây đứng trước mặt hắn, cậu nâng tay trái hôn lên chữ cái nơi mu bàn tay, cong miệng cười thật tươi: "Kính dâng lên Đức vua của tôi một bé ngoan."

Độ cong khoé môi của Tôn Thành càng thêm sâu, hắn kìm nén, nắm lấy tay cậu rồi ấn lên bụng phải mình, tựa như để cho hai ký hiệu chạm vào nhau: "Ừm, tôi nhận."

Lâm Thiên Tây nhìn ánh mắt hắn loé sáng, cậu thở dốc, trầm giọng nói: "Thành gia, cậu là vua của tôi."

Kính dâng lên Đức vua, những khát vọng vẫn còn, nhiệt huyết chưa nguội lạnh.

Mà hiện tại cậu cũng đã trở thành vị vua của hắn, đôi bên đều cúi đầu xưng thần, tôn đối phương là vua.

Tiếng vỗ tay vẫn còn vang dội, không ai nghe được bọn họ nói gì, chỉ có thể thấy bọn họ kẻ đứng người ngồi ở đối diện nhau rất lâu, có vẻ thân mật vô cùng.

Màn hình điện tử hiện lên điểm tích lũy và thứ hạng của Lâm Thiên Tây, cậu thành công thăng hạng.

Tả Hoành đi tới vỗ vỗ vai cậu, tiếng nói xuyên qua những tiếng vỗ tay xung quanh: "Chúc mừng nhé đàn em, cậu có thể ở lại Bắc Kinh huấn luyện rồi."

La Kha cũng cầm cơ bước đến: "Chúc mừng cậu, Lâm Thiên Tây."

Tần Nhất Đông và mẹ cậu đã đứng dậy nhìn về nơi này.

Lồng ngực Lâm Thiên Tây phập phồng, không quan tâm xung quanh ồn ào huyên náo thế nào, trong mắt chỉ có duy nhất Tôn Thành, nụ cười treo mãi nơi khoé miệng.

Cậu có thể ở lại Bắc Kinh, cậu lại leo cao hơn một bậc rồi.

Thì ra vận mệnh cũng chẳng keo kiệt đến vậy, cuối cùng vẫn không để cho cậu trắng tay mà trở về.

Nếu như cảm thấy bản thân bị vận mệnh trêu đùa, hãy cắn răng chống đỡ thêm một chút nữa, biết đâu khi ngoảnh lại sẽ thấy được vận mệnh của mình rốt cuộc ra sao.

Vận mệnh của cậu là ở đây, vĩnh viễn gắn liền với người trước mặt.

...

Một tháng sau.

Sắp kết thúc kỳ nghỉ hè.

Lâm Thiên Tây xách túi hành lý và khoác túi đựng cơ trên vai, cậu leo lên một tòa lầu, đi đến trước một căn phòng rồi lấy chìa khoá ra mở cửa.

Đây là ký túc xá ở nơi huấn luyện của cậu, cách sân huấn luyện không xa. Cậu đã lấy chìa khoá từ trước, thế nhưng lại về Thượng Hải một chuyến nên đây mới là lần đầu đến nơi này.

Cậu cắm chìa khoá, mở cửa vào trong, đột nhiên tiếng sủa "gâu" vang lên, một con cún nhảy ra rồi nhào tới bên chân cậu.

"Tom!" Lâm Thiên Tây xoa đầu con cún, ngạc nhiên ngẩng lên.

Tôn Thành đứng trong phòng, tay cầm vài cuốn sách xếp lên bàn, dường như đã đợi từ lâu, hắn nhìn cậu: "Cố Dương mang đến, tôi hỏi Tả Hoành rồi, anh ấy nói biết điều một chút thì nuôi được."

Lâm Thiên Tây hỏi: "Tả Hoành đưa chìa khoá cho cậu à?"

Tôn Thành nói: "Ừm, tôi là người biết điều như vậy, tất nhiên cũng được cho."

"Đệt." Lâm Thiên Tây cười: "Chờ bao lâu rồi?"

"Hai tiếng."

"Lâu vậy à?"

Tôn Thành khẽ cười: "Đến đưa cậu quà mừng."


Lâm Thiên Tây hỏi: "Cái gì?"

Tôn Thành bước tới, vươn tay kéo eo cậu giống như đang đo thử, sau đó mới buông ra: "Vừa khéo gần đây không quá gầy nữa, vào phòng thử đi, tôi để ở trên giường cậu."

Lâm Thiên Tây lập tức xoay người đi vào trong.

Chưa được vài phút, cậu đã đứng trong phòng kêu một câu: "Đệt con mẹ!"

Tôn Thành đi tới mở cửa ra, Lâm Thiên Tây mặc trên người một bộ trang phục chính thức, tay cậu túm lại cổ áo sơ mi chưa kịp cài cúc, mắt nhìn hắn: "Cậu vừa mua à?"

"Ừm." Tôn Thành quan sát cậu: "Tôi được giải dự án nghiên cứu, tiền thưởng vừa đủ, thích không?"

Lâm Thiên Tây còn chưa kịp mặc xong, ống tay áo và cổ áo vẫn chưa cài, cả cúc quần tây cũng vậy. Chất vải đồ rất đẹp, không một sợi chỉ thừa, liếc mắt thôi cũng biết giá không hề thấp, tôn lên vòng eo và chân cậu đâu ra đấy, mà bộ dáng không chỉnh tề này lại khiến cậu trông càng thêm lưu manh.

Cậu cười cười giữ cổ áo: "Thích, mặc như vậy đi kết hôn với cậu cũng được luôn!"

Tôn Thành nhếch miệng: "Vậy thì không được."

"Hửm?" Lâm Thiên Tây liếc mắt nhìn hắn.

Tôn Thành tiến vào, túm lấy lưng quần cậu: "Khi đó chỉ mặc thế này thì không được."

"..." Bấy giờ Lâm Thiên Tây mới hiểu ra, còn chưa kịp cười, eo cậu đã bị siết chặt và kéo vào người Tôn Thành, tay ôm lấy cổ hắn, miệng bị môi hắn khoá lại, cậu mơ màng mơn trớn cánh môi mỏng của hắn mà nói: "Chậm một chút, nát mất..."

Căn phòng dành cho một người vô cùng nhỏ, bọn họ ở đây trao nhau nụ hôn quên cả trời đất.

Hai mươi phút sau, lúc cả hai ra ngoài, Tom đã ngủ ngon lành trong góc rồi.

Tôn Thành đem balo mình tới, lôi mấy quyển sách y học ra rồi đặt lên bệ cửa sổ để lần sau đến đây tiện đọc, sau đó hắn khoác balo lên vai đi ra ngoài cửa, xoay người lại chờ.

Lâm Thiên Tây đã thay sang áo thun ngắn tay, cậu lấy đồ trong hành lý đem cất kỹ, con sóc bông mua vào lần hẹn hò kia thì đặt trên chồng sách của Tôn Thành, khoác vai túi đựng cơ rồi đi ra ngoài cùng hắn.

"Tuần này tôi còn một đề tài nghiên cứu nữa phải làm, cuối tuần mới đến được." Lúc ra ngoài đường, Tôn Thành nói.

Lâm Thiên Tây gật đầu: "Vậy thì cuối tuần, tôi cũng phải luyện tập."

Sao cũng được, sau này bọn họ còn rất nhiều thời gian.

Lâm Thiên Tây đột nhiên khoác tay lên vai Tôn Thành, vừa đi vừa cười: "Ba, trở lại thì kèm tôi học đi, cuối kỳ tôi còn phải về Thượng Hải để thi đó."

Tôn Thành chậm rãi bước về phía trước: "Bây giờ biết gọi ba rồi?"

"Chẳng phải lúc khác tôi cũng gọi à?"
1

"Ừm, cậu chờ bị trị đi..."

Trên đường kẻ đến người đi, ánh nắng Bắc Kinh chói chang lạ thường.

Hai bóng người đi cạnh nhau, một người khoác túi đựng cơ, một người khoác balo, dáng cao lưng thẳng, thân mật sóng vai đồng hành.

Có vô số người ngoái nhìn bọn họ, nhưng không ai biết bọn họ đến từ nơi nào, đi về đâu, và điều đó cũng không quan trọng.

Cho đến khi bọn họ hoà mình vào biển người đông đúc, ánh nắng vẫn rực rỡ dưới chân.

Tiến về phía trước, không cần ngoảnh đầu nhìn lại con đường đã qua.
4

Hết truyện.
4

Tác giả có lời muốn nói: Đã hết cốt truyện chính rồi, vẫn còn có ngoại truyện đằng sau nữa nha, chúc mọi người ngày lễ vui vẻ!

Lời của editor: Yay yay, vậy là sau 10 tháng thì "Học ngoan" cũng đi đến hồi kết rồi. Cảm ơn tất cả mọi người vì thời gian qua đã luôn ủng hộ chúng mình và yêu thương Thành Tây thật nhiều. Trùng hợp sao mà khi Hạnh Văn đăng chương cuối cùng, bên họ cũng là ngày lễ đó ~ Chúc mọi người có một kì nghỉ lễ thật vui vẻ nhé.
8


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận