Tay Triệu Húc Hàn nhịn không được sờ lên làn da bóng loáng mê người trước mắt, lửa tình lần thứ hai bốc cháy, anh giật mình, lặng lẽ bò lên.
Trước đó anh tuyệt đối sẽ không làm việc cầm thú này, bởi vì vừa rồi Kỷ Hi Nguyệt tổn thương, sợ hãi anh, anh không dám lại tiếp tục dẫn đến thương tổn cô.
Nhưng lần này thì khác, anh biết anh cần phải giải quyết vấn đề này, cho dù Kỷ Hi Nguyệt muốn trách anh thì anh cũng muốn bước ra một bước này.
Huống chi anh cảm thấy nếu thành công thì Kỷ Hi Nguyệt cũng nhất định sẽ vui mừng.
Động tác dịu dàng, chậm rãi cúi người, môi mỏng chuyển động chậm rãi trên người cô.
Kỷ Hi Nguyệt lại nhíu chặt ấn đường, nhưng theo Triệu Húc Hàn vuốt ve, trong lúc ngủ mơ cô từ từ thả lỏng lại, cũng không tỉnh lại.
Triệu Húc Hàn lại bắt đầu hồi hộp, bởi vì đã tới bước cuối cùng.
Anh nghĩ lúc này chung quy cô không có khả năng suy nghĩ tới việc sẽ đánh anh.
Ôm lòng tráng sĩ cắt cổ tay, toàn bộ thân thể của Triệu Húc Hàn đột nhiên trầm xuống, cảm giác đánh sâu vào làm Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên mở mắt.
“Tiểu Nguyệt!” Triệu Húc Hàn trực tiếp cúi đầu hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, sau đó cả người vẫn không nhúc nhích.
Kỷ Hi Nguyệt hơi mơ hồ, ngay sau đó lập tức biết chuyện gì xảy ra, mắt to chớp vài cái.
Triệu Húc Hàn cũng trợn tròn mắt nhìn cô, gần sát đến nỗi lông mi hai người gần như có thể chạm vào nhau.
Thân thể Triệu Húc Hàn hơi giật, thật sự anh quá khó tiếp thu Kỷ Hi Nguyệt sắc mặt bạo hồng.
Lúc Triệu Húc Hàn cho rằng cô muốn phát tác, Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên mở miệng nói: “Thành công?”
Triệu Húc Hàn nháy mắt thở ra, xem ra cô không có lại mất đi lý trí.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn ừ một tiếng, sau đó rất triền miên hôn môi cô, thuận tiện thân thể cũng cử động vài cái, nếu không anh sẽ muốn chết.
Loại ấm áp cực hạn này khiến người có thể nổi điên.
“Em rốt cuộc cũng ổn rồi ư? Chẳng lẽ là phải vào lúc em ngủ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Triệu Húc Hàn lại gật đầu, ngay sau đó nói: “Tiểu Nguyệt, anh, anh chịu không nổi, có thể thảo luận sau không?” Nói xong anh lập tức điên cuồng lên.
Kỷ Hi Nguyệt tức khắc kêu lên vài tiếng sung sướng, sau đó thích ứng người đàn ông này.
Sự vui thích thân thể làm cô cũng trầm luân theo, trong đầu nghĩ thì ra thật sự là chuyện tốt.
Trải qua suốt một năm, hai người rốt cuộc được như ước nguyện, loại điên cuồng này sao có thể một lần hai lần là ngừng được?
Nửa tháng tiếp theo, toàn bộ đảo nhỏ đều là hình dáng bọn họ ân ái.
Có đôi khi Kỷ Hi Nguyệt còn sẽ phát tác, nhưng từ từ càng ngày càng ít.
Sau khi Triệu Húc Hàn biết cách đối phó thì đã tốt hơn nhiều rồi.
Huống chi thân thể Kỷ Hi Nguyệt tựa hồ nhận được an ủi rất lớn, không hề sợ hãi, từ từ tâm lý bệnh cũng biến mất.
Hai tháng sau, Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nôn mửa trong văn phòng của Húc Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, nghĩ quả thật mùa dâu của cô không tới, huống chi hai tháng này thật sự mỗi đêm gần như đều có vận động.
Tinh lực của chồng cô tốt không lời gì để nói, giống như muốn bù đắp lại một năm qua, cô có thể không trúng thưởng à?
Một năm sau, Triệu Húc Hàn ôm một bé gái xinh xắn, Kỷ Hi Nguyệt ôm một bé trai đáng yêu, đi trên bờ cát ở đảo nhỏ.
“Tiểu Nguyệt, nơi này chính là nơi cha con chế tạo ra con đó!” Triệu Húc Hàn nói rất đắc ý với con gái bảo bối của anh.
Kỷ Hi Nguyệt tức giận đá Triệu Húc Hàn một cái, nói: “Có ai nói cho con gái nghe vậy đâu?”
“Vốn dĩ chính là thế mà, hai đứa bé nhất định là ở đây!” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức quay đầu cười nói với đứa con trai cô đang ôm trong tay: “Tiểu Hàn, nơi đây là nơi cha con biến thành đại cầm thú, đại biến thái!”
Triệu Húc Hàn tức khắc mất bình tĩnh, nói: “Bà xã, em không thể giáo dục con trai thế được.”
Kỷ Hi Nguyệt thiên kiều bá mị liếc xéo anh, nói: “Cũng thế cũng thế.”
“Tiêu Ân! Long Bân!” Triệu Húc Hàn đột nhiên kêu to vào trong phòng.
Tiêu Ân và Long Bân rất nhanh đã xuất hiện.
“Ôm mấy đứa nhỏ vào đi.
Nhớ kỹ, không gọi các anh ra thì không thể ra.” Triệu Húc Hàn căn dặn.
“Vì sao?” Tiêu Ân và Long Bân, bao gồm cả Kỷ Hi Nguyệt đều không hiểu.
Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà ác, nói: “Đây còn không phải tôi muốn biến thành cầm thú nhìn xem có thể giúp Tiểu Nguyệt và Tiểu Hàn có thêm mấy em trai, em gái không à!”
Tiêu Ân và Long Bân sửng sốt, ngay sau đó nói: “Cậu chủ cố lên!” Nói xong hai người ôm hai đứa bé chạy đi.
Kỷ Hi Nguyệt há to miệng nhìn Triệu Húc Hàn.
“Bà xã ~ tới đây ~” Triệu Húc Hàn vứt mị nhãn cho Kỷ Hi Nguyệt, ngay sau đó nhào qua Kỷ Hi Nguyệt.
“Triệu Húc Hàn, anh là đại biến thái!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ bà tám của anh, dở khóc dở cười, trực tiếp đá ra.
“Phụp!” Cả người Triệu Húc Hàn trực tiếp bị đá vào trong biển rộng.
Hồi lâu sau Triệu Húc Hàn mới chui đầu ra, đầy mặt thống khổ, hô lên: “Bà xã, anh, anh chân hình như bị chuột rút.”
Kỷ Hi Nguyệt bị dọa giật mình, vội vàng nhảy xuống kéo Triệu Húc Hàn, kết quả bị Triệu Húc Hàn trực tiếp ôm lấy trong nước.
“Anh gạt em?” Kỷ Hi Nguyệt tức giận đến nhéo anh.
“Bà xã, không bằng chúng ta ở trong biển sinh một đứa đi.” Nói rồi ngay lập tức kéo quần áo Kỷ Hi Nguyệt ra.
“Anh, anh!” Kỷ Hi Nguyệt túm không kịp, người đàn ông này thật sự quá tà ác.
“Bà xã, anh yêu em.” Triệu Húc Hàn tức khắc ôm cô, nói rất thâm tình.
Hai chân Kỷ Hi Nguyệt quấn quanh vòng em tinh tế của anh, nhìn hai mắt nhu tình của chồng mình, tâm thần rung động.
“Ông xã, em cũng yêu anh!” Nói xong, cô chủ động nhích lại gần hôn lên môi mỏng của Triệu Húc Hàn.
TOÀN VĂN HOÀN.