Dự Trữ Bắt Đầu Từ Một Vạn Tấn


Thịnh Dạ Lan ăn không vô, cũng không đành lòng lãng phí, chỉ có thể nhờ người phục vụ gói lại, sau đó mang ra ngoài, rồi để trong không gian của mình.


Cô ngậm một cây kẹo que trong miệng, cà lơ phất phơ hướng đi tới siêu thị Walmart.


- A Lan, A Lan —

Phía sau truyền đến một giọng nói đàn ông đầy quen thuộc.

Thịnh Dạ Lan quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tằng Thiên Mộ đứng ngược sáng, đang đi về phía bên này.


Hắn mặc tây trang đi giày da, dáng vẻ đường hoàng, trên khuôn mặt nho nhã tuấn dật mang theo ý cười.


Hai ba bước đã đi đến trước mặt Thịnh Dạ Lan, Tằng Thiên Mộ mở miệng nói:

- Nghe nói, em lấy từ chỗ cô hai ngàn vạn, A Lan, em còn nhỏ, cần một số tiền lớn như vậy trong người sẽ không an toàn.


Thịnh Dạ Lan cho rằng, Tằng Thiên Mộ nghe biết cô và thịnh gia xé rách mặt, hắn ta sẽ đứng ở phía thịnh gia, không nghĩ tới, hắn còn đánh chủ ý lên hai ngàn vạn của cô.


Cô trừng lớn con ngươi không tì vết:

- Anh Thiên Mộ, anh nói làm sao bây giờ?

Tằng Thiên Mộ nói:

- Đi, chúng ta đi ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói chuyện.


Vừa lúc Thịnh Dạ Lan còn chưa ăn no, liền đi theo Tằng Thiên Mộ tới một nhà hàng năm sao.


Hai người chọn một phòng bao nhỏ, trong ghế lô được trang trí ưu nhã, có tiếng nhạc nhẹ nhàng chảy chậm.

Bên cạnh là một bể cá nhỏ, có khói trắng bốc lên từ bể cá, những con cá nhỏ đang bơi lội trong đó.


Tằng Thiên Mộ gọi bốn món, rồi nhìn chằm chằm Thịnh Dạ Lan nói:

- A Lan, em biết, từ nhỏ đến giờ anh luôn che chở cho em, anh sẽ không làm hại em, hơn nữa quan hệ của em cùng thịnh gia hiện giờ đã như vậy, em cầm tiền trong tay cũng không an toàn!


Thịnh Dạ Lan chớp mắt, trong miệng vẫn ngậm cây kẹo que:

- Anh Thiên Mộ, anh nói làm thế nào mới tốt?

Tằng Thiên Mộ cười diu dàng:

- Em chuyển tiền cho anh, anh giúp em làm đầu tư quản lý tài sản, chúng ta vốn là vợ chồng chưa cưới, em cũng không cần lo lắng anh sẽ nuốt trọn số tiền đó.


Thịnh Dạ Lan ngước khuôn mặt trắng tinh, có chút không chút để ý nói:

- Anh để em suy nghĩ đã.


Đồ ăn đã lên, Thịnh Dạ Lan cắn hết kẹo que, rồi cầm chiếc đũa lên bắt đầu ăn.


Tằng Thiên Mộ còn muốn nói, nhưng thấy cô ăn không ngừng, cũng chỉ có thể ngậm miệng.


Cuối cùng Thịnh Dạ Lan ăn xong hai chén cơm cùng bốn đĩa đồ ăn, Tằng Thiên Mộ mới tìm được cơ hội mở miệng:

- A Lan, em cảm thấy thế nào?

Thịnh Dạ Lan nhíu mày,

- A? Em còn chưa ăn no, Anh Thiên Mộ, anh gọi ít đồ ăn như vậy, là bởi vì không có tiền sao?

Nháy mắt sắc mặt Tằng Thiên Mộ biến đổi, nhưng nháy mắt lại khôi phục bình thường:

- Sao có thể? Anh Thiên Mộ có rất nhiều tiền, chưa ăn no phải không? A Lan tự mình gọi, muốn ăn gì thì ăn, tùy tiện gọi.


Tằng Thiên Mộ đưa thực đơn cho cô.


Thịnh Dạ Lan cuồng điểm một phen, kỳ thật nàng đã ăn thực no rồi, bất quá là muốn cho Tằng Thiên Mộ xuất huyết mà thôi.


Hơn hai mươi cái đồ ăn thượng bàn, mỗi món đều sắc hương vị đều đầy đủ.


Thịnh Dạ Lan vẫy vẫy tay:

- Người phục vụ, đóng gói!


Sắc mặt Tằng Thiên Mộ biến đổi:

- A Lan, em không ăn sao?

Một cô gái nhỏ, tiêu xài vô độ là chuyện bình thường, Thịnh Thanh Hoan cũng vậy, thường xuyên gọi một đống đồ ăn mà không ăn hết, rất lãng phí.


Nhưng đóng gói mang về thì có chút kỳ quái.


Thịnh Dạ Lan gật đầu:

- Em mang về làm đồ ăn khuya, có thể chứ? Anh Thiên Mộ.


Mặc Tằng Thiên Mộ cảm thấy nghi hoặc,nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.


Hắn ghé sát vào tai Thịnh Dạ Lan, nói:

- A Lan, chuyện tiền kia?

Thịnh Dạ Lan thở dài:

- Tiền, tiêu hết rồi!

Tằng Thiên Mộ nhăn mày:

- Đó là hai ngàn vạn, sao em có thể tiêu hết!

Thịnh Dạ Lan ngoắc đầu ngón tay về phía Tằng Thiên Mộ, Tằng Thiên Mộ lại ghé sát đầu về phía cô, Thịnh Dạ Lan liền túm tóc hắn, kéo đầu hắn nhấn xuống ao cá gần đó.


- Anh Thiên Mộ, não anh có dung lượng lớn như vậy, có thể chứa được rất nhiều nước, nhìn này, nước trong bể cá đều muốn chui vào đầu anh rồi……

Cô hung hăng ấn đầu hắn vào trong nước, được mười giây lại xách đầu hắn lên, thấy hắn thở hổn hển vài hơi, lại nhấn hắn vào trong nước

Tằng Thiên Mộ bị sặc rất nhiều nước, đôi mắt bị nước rửa trôi, đỏ ngầu.


Hắn hét lớn:


- Thịnh Dạ Lan, cô ——

Khụ khụ khụ —

hắn lại bị ấn vào trong nước.


Người phục vụ đang đóng gói đồ ăn dùng sắc mặt quỷ dị nhìn chằm chằm Thịnh Dạ Lan, cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không.


Thịnh Dạ Lan nhìn người phục vụ, mỉm cười nói:

- Không có việc gì, Anh Thiên Mộ thích nước, chúng tôi thường xuyên chơi trò này.


Tằng Thiên Mộ lại bị xách lên, há miệng thở dốc:

- Tôi thích nước khi nào?

Thịnh Dạ Lan kinh ngạc:

- Anh không thích nước sao? Nhưng sao em lại thấy trong đầu anh toàn tiếng nước rầm rầm dậy sóng, Anh Thiên Mộ, anh đừng khách khí, cứ rót thêm một chút nước vào đầu đi, nước ở đây là miễn phí ——

Cô lại ấn người vào trong nước.


Cô ở Thịnh gia làm việc nhà quanh năm, vốn dĩ sức lực đã lớn.


Hiện tại Tằng Thiên Mộ lại không phải người có dị năng, tất nhiên không phải đối thủ của cô.


Người phục vụ sợ hãi mở miệng:

- Tiểu thư, ăn đã được đóng gói xong!

Lời này đã cứu Tằng Thiên Mộ, cuối cùng Thịnh Dạ Lan cũng buông hắn ra, xách theo đồ ăn rồi rời đi.


Trước khi đi cô còn không quên nói:

- Nhớ để anh trai này thanh toán nhé.


Sau khi rời khỏi nhà hàng năm sao, Thịnh Dạ Lan lên xe, cô thu đồ ăn đã đóng gói vào không gian, rồi khởi động xe.


“Đinh, kiểm tra đo lường thấy tâm tình ký chủ không tốt , mở ra khen thưởng tâm tình!”

“Khen thưởng —— không gian phục chế không giới hạn cho món chín!!”

Thịnh Dạ Lan, “……”


Cô lập tức dừng xe vào lề đường, kiểm tra không gian thức hải của mình.


Đồ ăn đã được đóng gói ở nhà hàng Michelin cùng nhà hàng 5 sao đều được chia làm 2 phần xếp ở đó, căn bản không có phục chế.


Cô lấy một hộp sườn heo kho tàu, trong không gian lập tức xuất hiện một phần sườn heo kho tàu mới, giống hệt như phần trên tay cô.


Hóa ra đây chính là phục chế không giới hạn, nghĩa là số đồ ăn này lấy mãi không hết.


Hơn nữa thời gian trong không gian là đứng yên, đồ ăn bỏ vào sẽ không bị nguội, hoặc hư hỏng, có lẽ thậm chí là sau mười năm, khi cô lấy nó ra, trông nó còn đang bốc hơi, vẫn như vừa mới cho vào.


Quá trâu bò.


Mạt thế tang thi hoành hành, cô vẫn có thể được ăn cơm nóng hổi bất cứ lúc nào, còn có bữa tiệc lớn ở nhà hàng Michelin ba sao mà Thịnh Thanh Hoan cầu mà không được.


Cô thật sự yêu hệ thống muốn chết.


Thấy tâm tình của cô thay đổi, hệ thống lại “Tích” một tiếng.


“Hệ thống cùng ký chủ trói định, độ phù hợp tăng thêm 1, hệ thống đang nâng cấp——”

“Thăng cấp hệ thống xong, mở khóa hệ thống trung tâm thương mại ——”

“Nâng cấp cơ thể ký chủ ——”

Thịnh Dạ Lan cảm giác cơ thể mình như đang mạnh lên, đôi mắt có thể xa hơn trăm mét, trong cơ thể cô như có sức mạnh vô tận, cô nhìn về phía cây cối bên cạnh xe, cảm thấy mình như bị Lỗ Trí Thâm bám vào người, có thể nhổ bật gốc liễu trước mặt.

Cô thực sự muốn tìm một nơi để kiểm tra sức mạnh của mình!

Trở lại lâu đài của mình, Thịnh Dạ Lan nhìn trúng một cái cây lớn, cành lá tốt tươi trong lâu đài, thân cây to gấp hai lần cánh tay người ôm lấy nó, cô nghiến răng dùng cả hai taynhổ bật cả gốc cây.


Cô thật trâu bò, cô cũng yêu bản thân mình muốn chết!

Nhìn giao diện hệ thống trung tâm thương mại.


Ký chủ: Thịnh Dạ Lan, lực lượng A+, tốc độ A-, thị lực A+, kỹ năng: Không gian mét vuông, điểm cá nhân: 100.


Hệ thống trung tâm thương mại, rẻ nhất là cung nỏ chỉ cần một điểm, có ak súng máy muốn một trăm điểm, còn có xe tăng, pháo, xe bọc thép.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận