Dưới Quân Phục Lại Muốn Làm Thê Nô


"Em cởi áo ngoài ra, điền thông tin vào phiếu", nữ bác sĩ quân y nói chuyện thân thiện, phát cho Nhan Cổ tờ phiếu khám sức khỏe.

Sau khi điền đầy đủ, chị bác sĩ bắt đầu khám cho Nhan Cổ, vừa làm vừa đọc cho y tá viết các chỉ số vào.

"Thị lực, tốt""Tai mũi họng, tốt"! "Vâng", Nhan Cổ cũng rất lịch sự đáp lại.

"Còn đo chiều cao và cân nặng nữa là hết, em mau qua đây đi"Sau khi y tá viết xong phiếu thông tin, cô ấy nhìn Nhan Cổ một lần, "Gầy độ 2, cần cải thiện, cầm phiếu ra ngoài nộp".

Nhan Cổ, mặc lại áo ngoài, gật đầu đi ra.

Thật ấu trĩ!! Sau thời gian tự do, khi tất cả mọi người, người thì ở phòng học, người thì ở kí túc xá, thao trường lúc này vắng toang, dưới những cột đèn chiếu ánh sáng màu vàng nhạt nhòa xuống đường chạy.


Một dáng người nhỏ bé đơn độc vẫn hì hộc chạy.

Chết tiệt, cơ thể này quá yếu, chỉ mới chạy hơn ba vòng thao trường nhỏ mà sức đã cạn kiệt, Nhan Cổ thở hồng hộc, mồ hôi nhể nhại cả người.

Sau khi hết thời gian học quân sự, học viên từ tòa nhà phía tây bắt đầu trở về, lúc đó Nhan Cổ cũng kết thúc buổi tự huấn luyện của riêng mình, trở về kí túc xá tắm rửa nghỉ ngơi.

Sáng ngày hôm sau, khi tiếng chuông vang lên, ai nấy đều nhanh chóng bật dậy, gấp chăn màn ngay ngắn, vội vàng cầm lấy đồ dùng đi vệ sinh cá nhân.

"Thời Hiểu, Phùng Vân, hai cậu có thấy Nhan Cổ đâu không?", Trần Lạc Anh vừa đánh răng vừa hỏi.

"Vừa nãy hấp tấp không để ý, hình như cậu ta không ở trong phòng", Phùng Vân vừa ngẫm nghĩ, từ lúc thức dậy đã không thấy Nhan Cổ đâu rồi.


"Tôi cũng không thấy"!.

Khi tất cả đã quân trang gọn gàng, đang chuẩn bị xuống sân.

"Còn một phút, toàn bộ học viên khóa C tập hợp thao trường số 1, nhanh lên", giọng của giáo quan thét lên.

Khi chạy đến nơi, mọi người đều thấy Nhan Cổ đã đứng sẵn dưới sân từ lúc nào, trên người con lấm tấm mồ hồi, đối diện là vị giáo quan dữ dằn hay quát tháo đó, nhìn thấy ánh mắt đang chau lại của ông ta, ai nấy đều nhanh chóng vào hàng ngũ.

Hàng người đứng thẳng ưỡn ngực cao đầu, đứng bất động hai phút trước ánh mắt soi xét của vị giáo quan.

" Giới thiệu, tôi là Phó Minh An, sau này mỗi ngày đều sẽ có các sĩ quan huấn luyện khác thay phiên đổi lớp dạy các em, mà tôi là người chủ nhiệm chính, nghe rõ chưa?""Rõ"!!.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận