Hách Liên Dung Dung bị hắn vừa nói như thế, mặt thoáng chốc hồng như quả táo. Nàng đích xác là muốn cấp Mộ Dung Viêm Hạo một cái giáo huấn, nhưng mà mục đích thuần túy là hi vọng hắn có thể vì vậy nhớ rõ mình, làm cho mình ở trong lòng hắn phân lượng nhiều một chút.
Đôi mắt đẹp nhìn về phía người nhẹ lay động chiết phiến, tựa như thật ưu nhàn, người này cùng Mộ Dung Viêm Hạo giống nhau tuấn mỹ phi phàm, mặc dù không cao lớn như Mộ Dung Viêm Hạo, nhưng là trên người cỗ khí chất yêu dị kia tương đương hấp dẫn người, nhất là một đôi mắt phượng hẹp dài, giống như có thể đoạt lòng người.
Da gà toàn bộ dựng đứng, bàn tay mềm dừng lại đong đưa chiết phiến, người tới quyết định ly khai chỗ này.”Hiện tại thực lực các ngươi căn bản không đủ để liều mạng, chỉ là tứ đại vệ sĩ của Ly Trần sơn trang cũng đủ để hủy đi toàn bộ Hách Liên gia, nghĩ trả thù mà nói tốt nhất áp dụng thấp tư thái tốt hơn. Sau khi bắt nhược điểm Mộ Dung Viêm Hạo, lại đến uy hiếp dụ dỗ.
“Nhược điểm?” Hách Liên Dung Dung đối này đặc biệt có hứng thú, rất khó nghĩ đến Mộ Dung Viêm Hạo nam tử cường tráng như vậy sẽ có nhược điểm gì.
Một chút ý cười chợt hiện trong mắt phượng hẹp dài. “Đúng vậy a! Mỗi người đều có nhược điểm , mà nhược điểm của Mộ Dung Viêm Hạo chính là Tử Đồng.”
“Tử Đồng?”
“Đúng vậy!” Tử Đồng mỹ lệ vô song. “Còn nhớ rõ ngươi ngày đó cùng bọn họ khởi xung đột thì có một người luôn luôn tại trong xe ngựa chưa từng xuất hiện sao?”
“Y chính là Tử Đồng?”
“Đúng vậy!”
“Ngươi vì sao phải giúp ta. . . . . . Chúng ta.” Hai người đối thoại đến một nửa, Hách Liên Dung Dung mới nhớ tới này đều không phải là vấn đề một mình nàng.
Thanh âm khinh lãng chậm bật ra: “Đương nhiên là vì chỗ đó có thứ ta muốn có .”
“Cái gì vậy?”
“Ngươi quản nhiều thật.” Bóng trắng chợt lóe, người biến mất ở bên trong đại sảnh, phương xa tiếp tục truyền đến tiếng nói nhu hòa, giống như ở bên tai nỉ non. “Ta sẽ liên tục liên lạc với các ngươi .”
Hách Liên gia mọi người, đều vì hắn một thân công phu không hợp tuổi cùng toàn thân thần bí không thích hợp, đều cùng nhau do dự rốt cuộc muốn hay không nhận hắn giúp thì một thanh âm đồng dạng dễ nghe tiếng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu xà nhà truyền vào trong tai bọn họ: “Ta khuyên các ngươi tốt nhất nghe lời hắn.”
Ngẩng đầu, lại là một nam tư tuấn tú phi phàm thảnh thơi ngồi trên xà nhà.
“Ngươi là ai? !”
Thật không có gì mới.Namtử tuấn mỹ mày kiếm nhíu lại.”Không cần quản ta là ai, nhớ rõ ta là tới giúp các ngươi là tốt rồi.” Đương nhiên, cũng thuận tiện giúp chính hắn.
* * *
“Tử Nhan, Hạo đâu?” Tử Đồng theo cảm giác chậm rãi thăm dò hai tay, đụng đến Tử Nhan bên người y coi chừng, cầm hai tay của nàng theo nham thạch bên cạnh đứng dậy sau đó buông ra, tự học tập đi đường.
“Thiếu gia đã trở về thành, trễ một chút sẽ trở về.” Nhìn y hướng phía trước hai tay bắt đầu thăm dò, nơm nớp lo sợ đi từng bước tới, ngay cả lòng mình cũng nhảy lên theo, sợ y xảy ra chuyện gì không tốt.
Tử Đồng nhớ kỹ mọi người nhắc nhở, thật cẩn thận, thật cẩn thận, từng bước giẫm ổn, lại hướng phía trước giẫm từng bước, cảm giác đi từng bước thật quen thuộc. Tuy rằng y thích Mộ Dung Viêm Hạo ôm, bất quá hắn nói chỉ có búp bê mới có thể để người ta ôm , mọi người ều tự mình đi đường. Y không nghĩ muốn làm búp bê, cho nên nhất định phải cố gắng học tập tự mình đi đường.
Nhưng y cái gì cũng đều nhìn không được, đi đường làm cho trong lòng y hơi sợ, tuyệt không thích đau đớn khi té ngã.
“Trở về thành? Vì sao phải về thành?”
“Bởi vì thiếu gia có công việc phải làm a!” Nhìn y cước bộ thoáng lắc lư, Tử Nhan vội vàng vươn hai tay bảo vệ chung quanh y.
“Nha!” Tử Đồng cái hiểu cái không gật đầu, tiếp tục cân nhắc bước đi, đi không bao lâu y ngừng lại.
“Mệt mỏi sao?” Tử Nhan đỡ lấy y, tinh tế xem sắc mặt vẫn hồng nhuận như cũ của y.
Y lắc đầu, ánh mắt vô thần hướng ra xa xôi. .”Có người đến đây.”Hương vị của gió có chút không giống.
Tử Nhan sớm biết do công tử mù, cảm giác khác so với người bình thường còn muốn linh mẫn gấp trăm lần, theo ánh mắt của y nhìn qua, thân mình tự nhiên mà đề cao cảnh giác.
Bọn họ hiện tại không phải ở Ly Trần sơn trang tầng tầng thủ vệ, bởi vì Tử Đồng nghĩ đến ra ngoài một chút, hiện tại hai người là ở bên sông nhỏ cách trang viện không xa.
Sau một lúc lâu, bốn con tuấn mã đứng ở trước mặt hai người, Tử Nhan nhanh chóng che ở trước người Tử Đồng, không cho người tới có cơ hội thấy tuyệt sắc dung nhan của y.
Bốn người này nàng thật sự quen, chính là đoàn người ở nửa tháng trước muốn tới biệt viện bị cản lại, trong đó có Hách Liên Dung Dung vênh váo hung hăng. Lấy công phu bọn họ, cho dù một đối bốn nàng cũng không lo lắng. Nếu có tất yếu mà nói, nàng tính trực tiếp giết những người đó diệt khẩu, để tránh bọn họ đem chuyện công tử cấp truyền ra. Đừng nói bên ngoài công tử kinh nhân, truyền ra đi chỉ khiến cho xôn xao, chỉ là công tử đại biểu là nhược điểm của thiếu gia, này càng không thể làm cho địch nhân thừa cơ.
“Tử Nhan, là ai?” Tử Đồng ở sau lưng nàng hỏi, Tử Nhan thế này mới nhớ tới dáng người công tử không bằng thiếu gia cao lớn như vậy, nhưng là không phải nàng một cái cô nương gia đủ để che lấp. Vội vàng xoay người dẫn y đến chỗ tảng đá lớn vừa rồi ngồi xuống.