Duyệt Thần

Được đà, Phó Dịch Thần cứ hỏi hết chuyện này đến chuyện kia. Đường Hinh Duyệt cũng vui vẻ trả lời nhưng được một lúc sau, cô cảm thấy hình như mình hơi nhiều lời rồi thì phải.

Đường Hinh Duyệt ho vài cái, hắn giọng: “Thế còn Phó tổng?”

“Hửm?”

“Anh thì sao?”

Phó Dịch Thần nhún vai, như có như không liền đáp: “Không có gì đặc biệt lắm.”

Đường Hinh Duyệt có vẻ không hài lòng với câu trả lời của anh: “Phó tổng không thấy câu trả lời của mình rất qua loa sao?”

“Thế Đường tiểu thư muốn biết chuyện gì về tôi?”

Nhất thời bị khỏi khó, Đường Hinh Duyệt đờ mặt ra, ai đời lại tự đưa mình vào ngõ cụt như Đường Hinh Duyệt như vậy chứ.

Phó Dịch Thần cười cười: “Cứ từ từ tìm hiểu, không cần vội.”

Đường Hinh Duyệt kiểu: “Tìm hiểu gì chứ, tôi vội bao giờ.” Nhưng cô chỉ dám nghỉ thầm trong lòng chứ không hề nói ra.

Đường Hinh Duyệt mở cửa xe bước xuống: “Cũng trễ rồi, Phó tổng lái xe về cẩn thận.”

“Ừ, vào nhà đi kẻo lạnh.”

“Tạm biệt.”

Phó Dịch Thần đợi bóng dáng nhỏ bé của Đường Hinh Duyệt khuất sau cánh cổng mới chầm chậm lái xe rời đi.


Tình hình của Tần Văn đã ổn định hơn, ở trong bệnh viện cả tuần liền khiến anh ta cảm thấy hơi tù túng liền muốn xin xuất viện để trở về nhà.

Theo thường lệ, hôm nay Đường Hinh Duyệt lại đến bệnh viện kiểm tra vết thương cho Tần Văn.

“Vết thương đang hồi phục khá tốt.” Đường Hinh Duyệt nhìn vết thương, thận trọng nhận định.

“Bác sĩ Đường.”

“Tần tổng cứ nói.”

“Tôi có thể xuất viện được không?”

Đường Hinh Duyệt quan sát vết thương: “Cũng được, nhưng thời gian tới anh vẫn nên hạn chế hoạt động mạnh, tránh ảnh hưởng đến miệng vết thương.”

“Cảm ơn bác sĩ Đường.”

“Không có gì. Tôi sẽ hoàn tất thủ tục cho anh xuất viện.”

Đường Hinh Duyệt chuyển hồ sơ bệnh án của Tần Văn cho bộ phận phụ trách để hoàn tất thủ tục xuất viện cho Tần Văn.

Ông bà Tần nhìn thấy con trai hồi phục khá nhanh cũng rất vui mừng. Hơn hết, ông bà lại rất có cảm tình với Đường Hinh Duyệt, mong muốn ghép đôi cho Tần Văn.

Bà Tần dọn dẹp lại đồ dùng của Tần Văn chuẩn bị trở về Tần gia, lại lân la hỏi chuyện: “Văn này, con thấy bác sĩ Đường như thế nào?”

Tần Văn chưa hiểu ý lắm: “Như thế nào là sao hả mẹ? Cô ấy rất giỏi, rất xinh đẹp.”

“Mẹ nghe nói bác sĩ Đường cũng trạc tuổi con, vẫn chưa có người yêu. Hay là...”

Tần Văn biết mẹ mình đang nghĩ gì, anh khó chịu lên tiếng: “Mẹ...”

“Thì mẹ chỉ nói thế, chứ chuyện tình cảm tụi trẻ các con cứ quyết định, ba mẹ thúc ép thì cũng có được gì đâu chứ.”

Quả thật, Tần Văn khá ấn tượng với Đường Hinh Duyệt ngay từ lần đầu tiên gặp cô. Một cô gái nhỏ nhắn với vẻ ngoài rất đỗi xinh đẹp lại còn là một bác sĩ tài giỏi, Tần Văn cảm nắng cô cũng là điều dễ hiểu.

[...]

Từ buổi hẹn hôm trước, Phó Dịch Thần và Đường Hinh Duyệt cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn, nhiều lúc cô cảm thấy mối quan hệ của cả hai thật sự khó hiểu, đối tác cũng không hẳn mà người yêu thì lại càng không nhưng những gì diễn ra thời gian gần đây khiến Đường Hinh Duyệt cảm thấy hình như cô cũng có chút cảm tình với Phó Dịch Thần.

Phó Dịch Thần đang trong phòng họp với giám đốc các bộ phận, vẻ mặt nghiêm túc có phần hơi lạnh lùng càng khiến cho không khí buổi họp trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Mọi người đều tập trung cao độ, cố gắng hết sức không để xảy ra bất kỳ sai xót nào.

Phó Dịch Thần vắt chéo chân, đôi mắt nhìn chăm chú vào màn hình máy tính. Được một lúc thì Phó phu nhân gọi điện thoại đến, anh liếc mắt nhìn sang liền tắt máy và ra hiệu cho mọi người tiếp tục cuộc họp.

Cuộc họp kết thúc, mọi người dần rời khỏi phòng họp chỉ còn lại Phó Dịch Thần và Hoàng Dịch Dương. Anh cầm lấy điện thoại gọi điện thoại lại cho Phó phu nhân.

“Alo.”


“Con làm gì mà tắt điện thoại của mẹ?”

“Con đang họp.”

“Về nhà đi, ba mẹ có chuyện muốn bàn bạc với con.”

“Bàn bạc? Là bàn bạc hay lại bắt ép con làm theo ý của ba mẹ? Còn nữa, có chuyện gì mà mẹ không thể nói qua điện thoại, con rất bận nên không về được liền đâu.”

“Cái thằng này. Mày ăn nói với mẹ như thế đấy à?”

Phó Dịch Thần thở dài một hơi, giọng điệu cũng được anh hạ xuống, hòa hoãn lên tiếng: “Mẹ... Con thật sự rất bận. Công việc ở Quân Thần như thế nào mẹ cũng biết rồi, hà cớ gì phải làm khó con như vậy chứ?”

“Mẹ cũng đâu bắt con phải về ngay bây giờ. Tối nay về nhà ăn cơm, như vậy đã được rồi chứ?”

Phó Dịch Thần cũng không muốn đôi co, chỉ qua loa đáp: “Con biết rồi.”

Có được sự đồng ý của Phó Dịch Thần, Phó phu nhân hớn hở ra hẳn, đến nỗi qua điện thoại anh có thể nghe thấy rõ tiếng cười trầm thấp của bà.

Phó Dịch Thần tắt điện thoại, tập trung xử lý công việc, cũng thôi không để ý đến việc Phó phu nhân gọi anh về là vì lý do gì. Dù là gì đi nữa, nếu là chuyện anh không thích nhất định Phó Dịch Thần sẽ không làm theo ý của bà.

Phó phu nhân vui vẻ chuẩn bị bữa tối, bà hy vọng con trai bà có thể hồi tâm chuyển ý đồng ý mối hôn sự với Lucsi.

Cơm tối cũng đã được chuẩn bị xong, chỉ đợi Phó Dịch Thần trở về nữa là mọi người có thể dùng bữa. Hôm nay chỉ có gia đình họ Phó, không hề thấy bóng dáng của Lucsi. Bởi đơn giản, Phó phu nhân biết nếu có sự xuất hiện của Lucsi thì câu chuyện chưa được mở đầu đã kết thúc dưới sự khó chịu của Phó Dịch Thần, tệ hơn nữa gia tộc của cô ta sẽ tan tành dưới tay Phó Dịch Thần.

Chiếc siêu xe rẽ vào cổng nhà họ Phó, Phó Dịch Thần đưa mắt nhìn một hồi sau đó mới chậm chạp rời khỏi xe đi vào bên trong. Chưa bao giờ anh cảm thấy về nhà ăn cơm cùng gia đình mà lòng chẳng hề cảm thấy thoải mái, vui vẻ như lúc này.

Phó Dịch Thần đi vào bên trong, thấy ông bà Phó đang đợi liền lên tiếng: “Ba mẹ, con mới về.”

“Ừ. Về rồi thì vào dùng cơm, cả nhà đang đợi con.”

Phó Dịch Thần vẫn đứng yên tại chỗ: “Có chuyện gì ba mẹ cứ nói.”


“Cứ vào ăn cơm đi đã, con gấp cái gì chứ.” Phó phu nhân lên tiếng.

Hết cách, Phó Dịch Thần phải đi vào bên trong nhà bếp dùng bữa tối. Nhưng với cách nói chuyện của mẹ anh lúc chiều thì anh chắc chắn bà không chỉ đơn giản là gọi anh về dùng cơm.

“Mẹ...”

“Hửm?”

“Đủ rồi, có chuyện gì mẹ cứ nói thẳng.” Phó Dịch Thần mất kiên nhẫn lên tiếng.

Phó Quân Tùng nhìn thấy không khí căng thẳng giữa hai mẹ con liền lên tiếng: “Bà và Dịch Thần có chuyện gì?”

Đôi đũa trên tay Phó phu nhân cũng được bà đặt gọn gàng xuống bàn: “Chuyện kết hôn của con và Lucsi, con chỉ có thể đồng ý tuyệt đối không được khước từ bất cứ một lần nữa, đây là mệnh lệnh.”

“Doãn Ngọc Tố Oanh, em đang nói cái gì thế hả?”

Phó Quân Tùng nhìn thấy vợ mình năm lần bảy lượt đều muốn Phó Dịch Thần phải lấy cho bằng được Lucsi dù cho con trai ông chẳng hề thích khiến người làm cha như ông cũng phải đắn đo suy nghĩ.

“Vẫn là chuyện kết hôn với cô ta? Mẹ không có chuyện gì khác hơn để nói với con à?” Sự thất vọng đã hiện rõ trên khuôn mặt của Phó Dịch Thần.

“Mặc kệ con có đồng ý hay không, hôn lễ này nhất định phải được diễn ra. Mẹ gọi con về đây không phải để hỏi ý kiến của con.” Phó phu nhân quả quyết.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận