Phó phu nhân đương nhiên hiểu tính tình của Phó Dịch Thần. Anh là một người rất dứt khoát và cũng rất tàn nhẫn, muốn giải quyết gia đình Lucsi không nhất thiết anh phải đính thân sang đây, chỉ cần anh hạ lệnh thuộc hạ của Hắc Long nhất định sẽ khiến cho gia đình cô ta bị xóa sổ vĩnh viễn.
Phó Dịch Thần sang Anh chính là vì mẹ mình, anh sợ bà sẽ gặp nguy hiểm, sợ bà sẽ bị gia đình cô ta lợi dụng để thực hiện âm mưu của mình và hơn hết anh muốn dứt khoát chấm dứt mọi chuyện.
Phó Dịch Thần nhìn thấy sự do dự trên gương mặt mẹ mình liền lên tiếng: “Sao con không biết sát thủ số 1 của Zenus cũng có vẻ mặt này nhỉ?”
Trước thái độ có phần dè bỉu của Phó Dịch Thần, bà Phó chỉ ung dung đáp: “Doãn Ngọc Tố Oanh này là người có thù tất báo và có ơn chắc chắn sẽ trả.”
“Trả ơn bằng cách đem con trai mình dâng cho bọn họ? Mẹ cũng thật hào phóng đó.”
“Con đừng có nhắc chuyện này nữa được không?”
“Không.”
“Cái thằng này.”
“Mẹ muốn như thế nào?”
Không đợi Phó phu nhân trả lời, Phó Dịch Thần liền lên tiếng nói tiếp: “Ơn nghĩa gì chứ, trả ơn như vậy còn chưa đủ? Nếu như mẹ không nhúng tay vào thì liệu gia đình cô ta còn tồn tại đến giờ phút này để ra sức ép với mẹ sao?”
“Con biết?”
“Muốn con không biết trừ khi mẹ đừng làm.”
Thật ra, khi ba của Lucsi cứu bà Phó một mạng thì để trả ơn ba cô ta, bà Phó đã dùng quyền lực của mình ở thế giới ngầm để ngăn chặn sự truy sát của các bang phái khác đối với gia đình cô ta nhưng lòng tham của con người có bao giờ là đủ chứ. Khi biết được bà Phó chính là thủ lĩnh của Zenus thì lại nổi lòng tham, hết lần này đến lần khác lấy danh nghĩa là ân nhân để đòi hỏi quyền lợi từ bà.
“Sát thủ số 1 nước Anh, thủ lĩnh căn cứ địa Zenus cũng chỉ có vậy thôi sao?”
“Con nói chuyện với mẹ bằng giọng điệu đấy à?”. Truyện Phương Tây
Phó Dịch Thần ngồi vắt chéo chân, giọng điệu không nóng không lạnh lên tiếng: “Nếu mẹ muốn có con dâu, có cháu nội ẵm bồng thì nhanh chóng ra quyết định đi, đừng làm mất thời gian của con.”
Phó phu nhân nghe anh nhắc đến con dâu, cháu nội liền ngạc nhiên hỏi: “Con có bạn gái?”
“Đâu ai ế mãi, mẹ nói có phải không?”
“Con thôi ngay cái giọng điệu đó đi. Nếu con có bạn gái dễ dàng như vậy thì ba mươi hai năm qua đã không sống cô đơn một mình.” Bà Phó bĩu môi lên tiếng.
“Tùy mẹ. Con không có hứng thú với nơi này lắm. Mẹ còn không quyết định nhanh thì cả cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày mai của gia đình của cô ta cũng không còn nữa đâu.”
“Chừa cho bọn họ một con đường sống là được, còn lại tùy con xử lý.”
“Diệt cỏ tận gốc.” Phó Dịch Thần quả quyết.
Bà Phó cũng biết nếu như không làm như vậy thì hậu quả về sau lại càng khó giải quyết hơn rất nhiều. Phó Dịch Thần đích thân sang đây thì bà cũng đã biết anh không hề có ý định nương tay.
[…]
Lucsi nghe tin Phó Dịch Thần đích thân trở về Anh liền lo lắng, kế hoạch của cô ta chỉ mới thực hiện được một nửa, nếu để đích thân Phó Dịch Thần ra mặt giải quyết e rằng cô và gia đình mình sẽ có một kết cục vô cùng thảm hại.
Cô ta hớt hải triệu tập mọi người để cùng bàn bạc kế hoạch đối phó với Phó Dịch Thần.
“Mọi người có cao kiến gì không?”
Nhưng hình như tất cả mọi người có mặt ở đây đều chẳng quan tâm đến lời nói của cô ta. Tất cả bọn họ đều biết rằng Phó Dịch Thần là người không thể đụng vào, huống hồ gì anh ta đã đích thân sang đây, đối phó với anh ta sao, chỉ sợ rằng chưa kịp ra tay đã bị Phó Dịch Thần xóa sổ từ lúc nào không hay.
“Cô muốn đối phó với Phó Dịch Thần thì tự mình đi mà làm, đừng có kéo chúng tôi vào chỗ chết.”
“Các người nói như vậy là sao hả? Đừng quên trong chuyện này các người cũng được lợi, định qua cầu rút ván sao?”
“Chút lợi lộc đó của cô đổi lại tính mạng của hàng ngàn người có mặt ở đây?”
“Chúng tôi chỉ là những bang phái nhỏ, đối đầu với Hắc Long chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá.”
“Các người… Đúng là một lũ ăn hại.” Cô ta lớn tiếng mắng.
Ba mẹ cô ta cũng ra sức khuyên ngăn không nên đối đầu với Phó Dịch Thần nếu không hậu quả sẽ vô cùng khó coi nhưng giờ phút này muốn cô quay đầu đã không còn kịp nữa rồi.
“Con đừng cố chấp nữa, ba con có ơn cứu mạng mẹ cậu ta, bà ấy sẽ tha cho chúng ta một con đường sống.”
“Ơn cứu mạng? Ba mẹ nên nhớ cho kỹ là bà Phó mang ơn chúng ta không phải Phó Dịch Thần mang ơn chúng ta. Nếu mẹ nghĩ anh ta là người dễ dàng thương lượng như vậy thì đã không cất công sang đây giải quyết chúng ta.”
“Ba mẹ cũng đừng quên chúng ta từng ra sức ép với Phó phu nhân như thế nào, nếu không phải nể tình ơn cứu mạng năm xưa thì cả nhà chúng ta đã chết dưới tay bà ta từ rất lâu rồi.”
Không kịp để cô ta suy nghĩ cách, Hoàng Dịch Dương theo lệnh của Phó Dịch Thần trực tiếp đem thuộc hạ đánh trực diện vào chỗ ở của cô ta.
Tiếng súng vang động cả một góc trời khiến cho những người có mặt tại đây một phen hoảng sợ. Tất cả đều giơ hai tay đầu hàng, chỉ riêng Lucsi vẫn cao ngạn hướng mắt về phía đám người của Phó Dịch Thần.
“Tốc độ làm việc của Hắc Long đúng là không thể xem thường.” Lucsi nhận định.
Cô ta đưa mắt nhìn đám người trước mặt một lượt, chỉ có Hoàng Dịch Dương và thuộc hạ của Hắc Long, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của Phó Dịch Thần đâu. Cũng đúng, giải quyết loại người như cô ta thì cần gì anh phải đích thân ra tay, chỉ thêm bẩn tay mà thôi.
“Lão đại của các người đâu?”
“Nếu cô Lucsi có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai tôi sẽ nói cho cô biết lão đại của tôi đang ở đâu.” Hoàng Dịch Dương lạnh lùng lên tiếng.
Lucsi gật gù hiểu ra, trong lòng anh chưa bao giờ có cô thì hà cớ gì phải xuất hiện ở đây, đừng nói đến việc để cô nhìn thấy anh. Để Hoàng Dịch Dương ra tay giải quyết mọi việc đã là một sự nhân nhượng đối với Lucsi.
“Thế nào? Cô còn gì để nói không?” Hoàng Dịch Dương điềm tĩnh lên tiếng.
“Anh xông vào địa bàn của tôi để nói những lời này?”
“Địa bàn của cô? Cô có sống qua tới ngày mai hay không tôi còn không dám chắc chứ đừng nói đến việc nơi này là của cô.”
“Xông lên cho tôi.”
Cô ta nhìn về đám người phía sau, mạnh miệng lên tiếng ra lệnh nhưng tuyệt nhiên vẫn chẳng có ai dám mảy may nhúc nhích xông lên theo lời của cô ta.
Lucsi rút súng nhắm thẳng về phía đám người Hoàng Dịch Dương mà bóp cò nhưng với thân thủ của anh thì Lucsi làm sao có thể đấu lại.
“Mẹ kiếp.”
Hoàng Dịch Dương chỉa thẳng họng súng về hướng Lucsi, trực tiếp bóp cò, viên đạt theo đó mà bay thẳng tới, ghim thẳng vào đại não của cô ta.
Hoàng Dịch Dương chỉ giải quyết Lucsi theo lệnh của Phó Dịch Thần còn những người vô tội còn lại anh tuyệt nhiên không động tay đến.
“Bắt hết bọn chúng lại.” Hoàng Dịch Dương ra lệnh cho thuộc hạ của mình.
Ba mẹ Lucsi và những bang phái từng theo Lucsi đều được Phó Dịch Thần giải quyết đâu vào đó riêng Lucsi sau phát súng của Hoàng Dịch Dương thì đã chết ngay tại chỗ.