Đường Hinh Duyệt bỏ lên phòng nằm, mặc cho bọn họ có nói như thế nào đi chăng nữa, cô nhất quyết không đồng ý gả cho hắn ta.
Đường Hinh Duyệt uất ức vì chẳng ai hiểu cô, ngay cả ba mẹ cô lúc nào cũng chỉ muốn bắt ép cô, ra lệnh cho cô phải như thế này như thế kia khiến cô vô cùng mệt mỏi.
Sáng sớm, Đường Hinh Duyệt lái xe đến bệnh viện. Việc đầu tiên khi cô vào ca làm chính là kiểm tra vết thương cho Phó Dịch Thần.
Phó Dịch Thần nhìn thấy sắc mặt cô hôm nay không được tốt, lại chẳng nói chẳng rằng cứ như vậy im lặng kiểm tra vết thương liền lên tiếng: “Không vui?”
“Không có gì.”
“Vết thương của anh cũng không có gì đáng ngại nữa, có thể xuất viện được rồi.”
Phó Dịch Thần thấy vẻ mặt không vui của Đường Hinh Duyệt muốn nói gì đó rồi lại thôi, chỉ vỏn vẹn đáp: “Cảm ơn.”
Hoàng Dịch Dương lái xe đến bệnh viện đón Phó Dịch Thần. Anh nhìn bóng dáng cô khuất dần sau hành lang bệnh viện rồi cũng rời đi, chẳng để ý đến cô nữa.
Những ngày Phó Dịch Thần nằm bệnh viện, mọi công việc đều do một tay Hoàng Dịch Dương xử lý. Anh ta một trong những cánh tay đắc lực của Phó Dịch Thần.
[...]
Giờ nghỉ trưa, Đường Hinh Duyệt nhìn khay cơm mãi nhưng chẳng chịu động đũa. Yến Giang nhìn thấy vẻ mặt thẫn thờ của cô liền lên tiếng: “Này, cậu còn định nhìn khay cơm đến bao giờ, không định ăn cơm trưa à?”
“Nuốt không trôi.”
“Cậu có chuyện gì à? Sắc mặt trông khó coi thế? Bệnh nhân đẹp trai kia của cậu xuất viện nên không vui à?”
“Vớ vẩn. Anh ta thì liên quan gì đến tớ mà vui với không vui, tớ còn chẳng để ý đến hắn ta.”
“Thế có chuyện gì, nói tớ nghe xem nào?”
Không nhắc đến thì không sao, càng nhắc Đường Hinh Duyệt lại càng ấm ức: “Ba mẹ tớ một mực muốn tớ kết hôn cùng con trai nhà họ Phùng, cậu cũng biết tính tình của hắn ta rồi đó. Làm sao tớ có thể gả cho hắn chứ.”
“Sao khi không lại nhắc đến chuyện kết hôn chứ?”
“Tớ cũng chả biết nữa.”
“Cậu có cách gì hay giúp tớ không? Tớ không muốn lấy hắn ta đâu.” Đường Hinh Duyệt nài nỉ.
Yến Giang nhìn cô bạn của mình ủ rũ liền đăm chiêu suy nghĩ: “Hắn ta gặp cậu rồi sao? Loại người đào hoa như hắn ta sao lại dễ dàng chấp nhận cuộc hôn nhân dễ dàng như vậy? Không sợ lấy vợ rồi những nhân tình bên ngoài của hắn ta sẽ đau lòng sao?”
“Trước đây có gặp nhưng sau khi tớ ra nước ngoài du học thì không có gặp nữa. Hắn ta cũng chưa biết đã về nước làm việc.”
“Ồ. Vậy cậu có muốn thử xem hắn ta như thế nào không?”
Đường Hinh Duyệt khó hiểu hỏi ngược lại: “Ý cậu là sao?”
Yến Giang ghé vào tai Đường Hinh Duyệt nói nhỏ gì đó.
“Được, tớ sẽ làm theo lời cậu. Cảm ơn cậu.”
“Giờ thì ăn cơm trưa đi, hôm nay cậu còn có ca phẩu thuật đó.”
“Cảm ơn cậu, Yến Giang.”
Nói rồi, Yến Giang đi ra ngoài nhường lại không gian cho Đường Hinh Duyệt dùng cơm trưa rồi nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ca phẩu thuật chiều nay.
[...]
Tại nhà họ Phó.
Phó Dịch Thần cùng Hoàng Dịch Dương trở về nhà họ Phó theo lệnh của Phó Quân Tùng. Ba mẹ của Lucsi cũng có mặt ở đây. Vừa nhìn thấy anh bước vào, Lucsi đã vui mừng chạy đếm ôm lấy cánh tay anh nhưng bị Phó Dịch Thần phũ phàng hất tay cô ra khỏi người anh, xém chút nữa đã ngã nhào xuống nền nhà.
Phó Dịch Thần cũng chẳng hề để tâm xem cô ta có bị thương hay không, anh ném cho Lucsi một ánh mắt sắt lẹm, ý tứ cảnh cáo rõ ràng: “Đừng có đụng vào người tôi.”
Bị Phó Dịch Thần phũ phàng, hai tay cô ta rơi tự do trên không, ngượng ngùng thu tay về, nhỏ giọng gọi: “Anh Dịch Thần.”
Anh không hề có ý định trả lời cô ta, thẳng thừng đi vào bên trong ngồi xuống: “Con về theo ý của ba mẹ rồi đó, có gì ba mẹ cứ nói. Con còn có việc không ở lại lâu được.”
Ba mẹ của Lucsi nhìn thấy Phó Dịch Thần phũ phàng từ chối đứa con gái cưng của mình, trong lòng liền ghi hận nhưng cũng chỉ có thể nén con tức giận xuống, xem như không có chuyện gì xảy ra vì nếu cuộc hôn nhân này thành công, với thế lực của Phó Dịch Thần chắc chắn con gái ông bà và gia tộc của bọn họ cũng sẽ vững mạnh hơn, không còn phải nhìn sắc mặt của các gia tộc khác nữa.
Một bên muốn dựa vào thế lực của nhà họ Phó để vực dậy còn Phó phu nhân nhìn thấy vẻ hiền dịu bên ngoài của Lucsi liền muốn cô ta về làm dâu nhà họ Phó chỉ tiếc rằng Phó Dịch Thần không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.
“Hôm nay kêu con về đây chính là muốn bàn bạc chuyện kết hôn của con và Lucsi.” Phó Quân Tùng điềm đạm cất giọng.
“Kết hôn là chuyện hệ trọng cả một đời mà ba mẹ nói cưới là cưới nghe dễ dàng vậy.”
“Hai đứa cùng đã quen biết nhau từ trước, hai nhà cũng có mối quan hệ khá tốt, hai đứa đến với nhau thì cũng là lẽ đương nhiên, có gì mà con cứ mãi kịch liệt phản đối chứ.”
“Chuyện đương nhiên? Nếu con nhớ không lầm thì nhà họ Phó cũng có mối quan hệ thân thiết với nhiều gia tộc khác, chi bằng ba mẹ nói họ đến một lượt đi, con cưới luôn một thể.”
“Cái thằng này.” Phó Quân Tùng lớn tiếng quát.
“Con cũng đã 32 tuổi rồi. Lucsi là một con bé tốt. Nếu không vấn đề gì thì hai đứa cũng tính đến chuyện kết hôn đi là vừa.” Phó phu nhân nhỏ nhẹ khuyên nhủ Phó Dịch Thần, hy vọng anh sẽ suy nghĩ lại mối hôn sự này.
Lucsi nghe Phó phu nhân khen ngợi liền tỏ vẻ ngượng ngùng, khép nép nhưng chưa được bao lâu đã bị Phó Dịch Thần tát thẳng một gáo nước lạnh vào mặt.
“Yêu đương gì mà tính đến chuyện kết hôn.”
Phó phu nhân không hài với câu trả lời của Phó Dịch Thần nhưng vẫn ôn hòa lên tiếng: “Không yêu thì cưới về từ từ bồi dưỡng tình cảm cũng được mà con.”
Anh nhìn thẳng vào Lucsi, thẳng thắng đáp: “Phó Dịch Thần này có thể lấy bất kỳ cô gái nào ngoài kia miễn là tôi thích nhưng tôi có thể chắc chắn một điều đó là tôi sẽ không bao giờ lấy một kẻ mưu mô như cô về làm vợ.
Cô có thể qua mặt được mẹ tôi chứ không qua mặt được tôi đâu. Đừng để đến lúc tôi ra tay rồi lại trách ông đây tàn ác với phụ nữ.”
“Anh Dịch Thần... Anh nói vậy là sao chứ, em không hiểu.” Lucsi bị Phó Dịch Thần mắng là kẻ mưu mô liền tỏ vẻ tội nghiệp.
Phó phu nhân lớn tiếng mắng: “Cái thằng này, con ăn nói cái kiểu gì đó hả. Có trưởng bối ngồi đây, con có còn biết phép tắc nữa hay không?”
Phó Dịch Thần chẳng hề để tâm đến lời nói của Phó phu nhân, cũng chẳng nể nang ai, anh ung dung đáp: “Mẹ tôi muốn tôi lấy vợ sinh con nối dõi cho gia tộc nhà họ Phó nhưng thứ lỗi cho tôi nói thẳng nhìn cô ông đây hứng không nổi.”