Duyệt Thần

Đường Hinh Duyệt nghe những lời của hắn ta liền cười nhạt, con người vô dụng như hắn ta mà cũng có khả năng đó sao? Nếu không có người cha mưu mô, xảo quyệt Phùng Thiệu Phong thì mười kiếp nữa hắn ta cũng không có cơ hội ở đây lớn giọng như bây giờ.

Đường Hinh Duyệt trước thái độ hống hách của hắn ta thì bình tĩnh rời khỏi ra, đi về phía Phùng Minh Hạo: “Không biết con gió nào lại đưa Phùng thiếu gia đến nhà chúng tôi vậy?”

Phùng Minh Hạo nghe giọng cô, quay người lại nhìn, quả đúng là cô không hề bị hủy dung nhan trái lại còn vô cùng xinh đẹp, thần thái đúng chuẩn một tiểu thư nhà tài phiệt.

“Cô Đường quả thật không bị hủy dung như những gì báo chí đăng nhỉ.”

“Tôi có nói mình bị hủy dung sao?” Đường Hinh Duyệt ung dung đáp.

Phùng Minh Hạo nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Đường Hinh Duyệt, cơn tức giận cũng giảm đi một nửa, thái độ nói chuyện cũng hòa hoãn hơn: “Ồ không, chỉ là báo lá cải.”

Đường Hinh Duyệt cười nhạt: “Đúng là báo lá cải, nhưng nhờ vậy mà tôi biết được bộ mặt thật của Phùng thiếu gia, không phải sao?”

“Cô...”

Đường Hinh Duyệt cũng chẳng hề nể nang: “Anh đừng nghĩ chỉ dựa vào Phùng Thiệu Phong mà có thể sai khiến tôi. Loại người bất tài vô dụng như anh mà cũng có khả năng khiến Đường gia thân bại danh liệt sao? Anh có khả năng đó sao?”

“Đường tiểu thư có lẽ không biết. Đường thị đầu tư hàng trăm tỷ đồng vào các khu dự án bất động sản. Bây giờ các bất động sản đóng băng, tiền không luân chuyển được, Đường thị phá sản chỉ là chuyện nay mai.”

“Vậy sao?”


“Nếu muốn vực dậy Đường thị e là chỉ còn cách Đường tiểu thư đây kết hôn cùng tôi. Nếu ông đây vui vẻ sẽ không bạc đãi cô em.”

Đường Hinh Duyệt thật sự bị những lời nói vô liêm sỉ của hắn ta chọc giận: “Trơ trẽn.”

“Phùng thiếu gia có khả năng khiến Đường thị phá sản? Vậy thì chứng minh đi, đừng có nói miệng như vậy chứ?”

“Ngược lại Đường Hinh Duyệt này chắc chắn sẽ không bao giờ gả vào nhà họ Phùng. Bà đây có thể lấy bất kỳ người đàn ông nào miễn tôi thích, loại người như anh, bà đây không có hứng.”

“Để xem Đường Hinh Duyệt tôi hay Phùng thiếu gia lợi hại.”

Phùng Minh Hạo trước những lời thách thức của Đường Hinh Duyệt không những không tức giận, ngược lại còn kiêu căng lên tiếng: “Được, tốt nhất Đường tiểu thư đừng để tôi có cơ hội khiến cô phải quỳ xuống chân tôi cầu xin được gả vào nhà họ Phùng. Nếu không tôi sẽ khiến cô trở nên cực kỳ thê thảm.”

Đường Hinh Duyệt không đáp lời, chỉ cười khuẩy một cái thể hiện sự khinh bỉ của bản thân đối với người đàn ông đối diện.

Phùng Minh Hạo lên xe rời khỏi Đường gia.

Ông bà Đường đứng một bên nghe những lời của con gái cũng không khỏi bất ngờ. Cô đã biết mọi chuyện rồi sao?

Đường Hinh Duyệt mệt mỏi đi vào nhà, cô nhìn về phía Đường Đức Chính: “Chuyện này là sao? Từ lúc nào Đường thị lại dính dáng đến nhà họ Phùng. Ba thừa biết Phùng Thiệu Phong mưu mô, xảo quyệt như thế nào mà.”

Trước những lời chất vấn của Đường Hinh Duyệt, Đường Đức Chính chỉ biết thở dài: “Đúng như những gì con đã nghe Phùng Minh Hạo nói. Đường thị đầu tư vào bất động sản nên dòng tiền bị ứ động không có đủ vốn để xoay chuyển.”

“Ba mẹ không hề tin tưởng con? Chức vụ Tổng giám đốc của con chỉ là hư danh thôi có phải không ạ?”

“Con nói gì thế Hinh Duyệt? Ba mẹ không hề có ý đó?”

“Thế sao ba mẹ lại chọn cách tin tưởng người ngoài còn hơn là tin tưởng vào năng lực của con?”

“Ba mẹ không muốn con lo lắng cho nên mới...” Tô Tuyết Thanh ngập ngừng.

“Các dự án bất động sản Đường thị đổ tiền vào đều là dự án ma thì lấy đâu ra mà không bị ứ động hả ba mẹ? Thị trường bất động sản trong nước đang rất tiềm năng đùng một cái Phùng Thiệu Phong nói các dự án đóng băng, không bán được ba mẹ cũng tin sao?”

“Tiền cũng đã đổ vào, có trách thì trách ba mẹ nhẹ dạ cả tin.” Đường phu nhân thở dài.

“Con sẽ giải quyết chuyện này, ngược lại ba mẹ đừng bao giờ nhắc đến cái tên Phùng Minh Hạo trước mặt con.”

“Con có cách gì sao?”


“Trước mắt cứ giải quyết nguồn vốn cho Đường thị, con đang có một dự án với phía Quân Thần, nếu đạt được thỏa thuận chắc chắn Đường thị sẽ được cứu. Còn chuyện liên quan đến cha con nhà họ Phùng, ông ta dám gài bẫy chúng ta đương nhiên con sẽ trả lại đầy đủ.”

Với tình huống như bây giờ, ông bà Đường cũng chỉ còn cách nghe theo chủ ý của Đường Hinh Duyệt với hy vọng mọi chuyện sẽ không vì thế mà trở nên tồi tệ.

Đường Hinh Duyệt tạm thời gác lại chuyện ở bệnh viện, công việc cũng được cô bàn giao lại cho Yến Giang và bác sĩ Trần trong một khoảng thời gian. Lúc này cô chỉ muốn tập trung vực dậy tập đoàn, đây chính là tâm huyết cả đời của ba mẹ cô, không thể lụi tàn trong tay của cha con Phùng Minh Hạo được.

[...]

Phó Dịch Thần vốn dĩ sinh ra và lớn lên tại Anh, anh chỉ mới về đây được vài năm nhưng cơ ngơi của nhà họ Phó tại đây cũng khiến bao nhiêu người từ ngưỡng mộ đến ganh tỵ.

Hoàng Dịch Dương cầm trong tay một sấp tài liệu, tiến về phòng làm việc của Phó Dịch Thần: “Chủ tịch, thông tin về cô Đường mà ngài cần đều ở đây.”

“Được rồi, cậu cứ để đó đi.”

“Vâng.” Hoàng Dịch Dương để tài liệu lên bàn cho anh rồi đi ra ngoài.

Phó Dịch Thần cầm lên xem qua một lượt thông tin về cô. Tất cả thông tin về cô đều được thu thập đầy đủ: Đường Hinh Duyệt, 28 tuổi, từng du học Hà Lan về chuyên ngành y và có bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh. Cô đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc cho Đường thị được 3 năm.

Tất cả các thông tin đều đầy đủ cả, tin tức liên hôn của Đường Hinh Duyệt và Phùng Minh Hạo cũng không ngoại lệ. Anh chăm chú nhìn về phía bài báo vài ngày trước viết về Đường Hinh Duyệt rồi bỗng nhiên cười một tiếng: “Cô gái này cũng lắm trò nhỉ?”

Phó Dịch Thần bỏ tập tài liệu vào trong ngăn kéo tủ, tay nhấn tìm kiếm thông tin về Đường thị. Mọi thứ liên quan đến Đường Hinh Duyệt anh đều muốn biết.

Phó Dịch Thần gọi điện thoại cho thư ký: “Gọi trợ lý Hoàng vào gặp tôi.”

“Dạ vâng thưa chủ tịch.”


Hoàng Dịch Dương nhận được lệnh, nhanh chóng đi vào: “Chủ tịch.”

“Lô hàng lần trước xử lý như thế nào rồi?”

Lần trước do vấn đề Phó Dịch Thần bị thương, nên lo hàng vẫn chưa được giải quyết một cách ổn thỏa.

Hoàng Dịch Dương nhanh chóng báo cáo tình hình: “Bên Lạc Thiên đang tìm kiếm sự ủng hộ của các bang phái ở biên giới, muốn lấy lại lô hàng ngay lập tức e là rất khó.”

“Mẹ kiếp.” Phó Dịch Thần chửi thề một tiếng.

“Nếu muốn lấy lại hàng chỉ còn cách đánh trực diện vào Lạc Thiên, nếu để hắn có được sự đồng ý của các bang phái khác e rằng hàng mất mà tiền cũng chẳng còn.”

“Chuẩn bị đi, chúng ta đến tìm Lạc Thiên.”

“Rõ.”

Rất nhanh, Hoàng Dịch Dương đã huy động được lực lượng. Phó Dịch Thần ung dung ngồi vắt chéo, ngồi trên chiếc xe do chính Hoàng Dịch Dương cầm lái, tiến thẳng đến địa bàn của Lạc Thiên.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận