Duyệt Thần

Hoàng Dịch Dương nghe lời kia của Phó Dịch Thần cũng ngờ ngợ biết được lão đại của mình đã bị bác sĩ Đường hớp hồn ngay từ lần gặp mặt đầu tiên.

Phó Dịch Thần trầm ngâm một hồi liền lên tiếng: “Dự án lần trước của Đường thị, báo với họ Quân Thần sẽ rót vốn vào.”

“Dạ vâng. Tôi sẽ báo cho họ ngay.”

“Gấp đôi con số họ mong muốn.” Phó Dịch Thần nói thêm.

Hoàng Dịch Dương: “...”

“Cậu còn đứng đó làm gì?”

“Tôi đi ngay đây.” Hoàng Dịch Dương không dám chậm trễ, lập tức đi làm ngay.

[...]

Đường Hinh Duyệt tạm gác chuyện cha con nhà họ Phùng sang một bên, việc cô cần làm bây giờ không phải là vạch lá tìm sâu, tìm chứng cứ vi phạm trong cuộc giao dịch của ba cô và Phùng Thiệu Phong mà việc cô cần làm đó chính là tìm nhà đầu tư cho Đường thị, có như vậy Đường thị mới có cơ hội trở mình.

Minh Yên – trợ lý của Đường Hinh Duyệt nhận được điện thoại của phía Quân Thần liềnnhanh chóng báo cho Đường Hinh Duyệt.

“Tổng giám đốc, bên Quân Thần báo đã thông qua dự án của chúng ta.”

Đường Hinh Duyệt vẫn không tin nhanh như vậy dự án đã được thông qua, ngờ vực hỏi lại: “Có thật không?”

“Dạ, bên đó còn báo sẽ đầu tư gấp đôi con số mà chúng ta mong muốn.”


“Có chuyện tốt như vậy sao?”

Gấp đôi con số mà cô mong muốn sao? Dự án với Quân Thần lần này chính là chiếc phao cuối cùng có thể cứu vớt Đường thị, toàn bộ tâm huyết đều được cô đặt hết vào nó.

Tập đoàn tài chính Quân Thần trước nay khi đầu tư vào bất kỳ dự án nào đều rất chỉnh chu, đem lại hiệu quả kinh tế cao nên Đường Hinh Duyệt có quyền hy vọng dự án lần này của cô cũng sẽ thành công.

Khi con người ta bị dồn vào đường cùng thì chỉ cần có cơ hội đương nhiên sẽ không thể bỏ lỡ huống chi tập đoàn Quân Thần lại vô cùng tiếng tăm, so với cha con Phùng Minh Hạo thì Phó Dịch Thần có vẻ đáng để cô tin cậy hơn rất nhiều.

Suốt một tuần qua, ngày nào Đường Hinh Duyệt cũng tăng ca đến khuya mới chịu trở về, có hôm còn ở lại công ty làm việc cả đêm.

Hôm nay, sau khi kết thúc cuộc họp với các phòng ban, Đường Hinh Duyệt quyết định trở về nhà họ Trần một chuyến, hơn hết vẫn là mong muốn báo tình hình công ty cho ông bà Đường nắm được.

“Ba mẹ, con mới về.”

Đường phu nhân nhìn thấy cô về liền cất giọng hỏi: “Ừm, đã ăn uống gì chưa con?”

“Con ăn cơm ở công ty rồi.”

“Ừ, thế con lên nghỉ ngơi đi. Trông con dạo này ốm đi nhiều rồi.”

“Con không sao đâu ạ.”

Đường Đức Chính lên tiếng: “Ba có liên hệ với một số đối tác cũ, họ đã đồng ý rót vốn vào cho tập đoàn chúng ta rồi.”

“Điều kiện của họ là gì ạ?”

“Sao con lại hỏi thế?” Đường phu nhân hỏi lại cô.

“Là người làm kinh doanh, có mấy ai ném tiền qua cửa sổ đâu ạ. Họ đầu tư vào Đường thị đương nhiên không muốn đồng tiền của mình chết ở đó rồi.”

Đường Đức Chính nghe Đường Hinh Duyệt nói liền gật đầu: “Con nói đúng. Bọn họ đầu tư vào Đường thị đổi lại số cổ phần tương ứng với số tiền bọn họ bỏ ra.”

“Nguồn vốn Đường thị cần lên đến hàng trăm tỷ đồng. Thế có khác gì đem Đường thị mổ xẻ ra bán ạ?” Đường Hinh Duyệt không đồng ý với việc làm của Đường Đức Chính.

“Thế bây giờ con nói ba phải làm sao?”

Nghĩ đến tình cảnh của Đường thị, Đường Đức Chính thời gian gần đây cũng chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm nhà đầu tư, khó khăn lắm mới có người đồng ý nhưng ông vừa nói đã bị Đường Hinh Duyệt gạt phăng ý định đó khiến ông cũng chỉ biết bất lực thở dài.

“Dự án đầu tư khu resort ở ngoại ô của chúng ta đã tìm được nhà đầu tư. Hơn nữa họ còn đầu tư gấp đôi với con số mong muốn ban đầu của con.”

“Có chuyện tốt như vậy sao? Là ai đầu tư?”


“Tập đoàn tài chính Quân Thần, Phó Dịch Thần.”

“Điều kiện của cậu ta là gì?”

“Không có.”

“Không có?”

“Vâng. Cùng lắm cũng chỉ là hưởng lợi nhuận đem lại từ dự án cao hơn một xíu, điều đó cũng không thành vấn đề so với những gì họ bỏ ra cho chúng ta.”

“Con tin tưởng cậu ta?”

“Đây chính là chiếc phao cứu sống Đường thị, còn hơn là để Đường thị rơi vào tay kẻ khác.”

Đường Hinh Duyệt nhìn thấy dáng vẻ không mấy tin tưởng của ba mẹ liền lên tiếng trấn an: “Ba mẹ có thể tin tưởng con một lần được không?”

“Được. Lần này sẽ để con tùy ý quyết định.”

“Con cảm ơn ba mẹ đã tin tưởng.”

[...]

Phó Dịch Thần trở về căn chung cư đối diện với Đường Hinh Duyệt, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cửa nhà cô, hình như đã lâu rồi cô không về đây.

Anh đầu tư vào bệnh viện cô làm thì không lâu cô liền tạm dừng công tác. Anh mua chung cư đối diện nhà cô thì từ đó đến nay chẳng thấy bóng dáng cô xuất hiện ở đây lần nào nữa. Đường Hinh Duyệt đang đùa anh sao?

Phó Dịch Thần chăm chú nhìn nhà cô không hề hay biết hành động này của anh đã lọt vào tầm mắt của Đường Hinh Duyệt.

Đường Hinh Duyệt sau khi trở về Đường gia để báo tình hình thì cũng quay về đây nghỉ ngơi, dù sao nơi này cách Đường thị cũng không xa lắm, rất thuận tiện trong việc đi lại. Cô về lên đến nơi đã nhìn thấy bóng dáng Phó Dịch Thần thẫn thờ trước cửa nhà cô.


Đường Hinh Duyệt không biết anh định làm gì, đứng hồi lâu vẫn không thấy anh có hành động gì tiếp theo, Đường Hinh Duyệt mất kiên nhẫn lên tiếng: “Phó tổng, anh làm gì lấp ló trước cửa nhà tôi vậy?”

Nghe tiếng Đường Hinh Duyệt, Phó Dịch Thần mất tự tin lên tiếng: “Tôi có sao?”

Dù ở tình thế như thế nào thì ở Phó Dịch Thần vẫn toát lên được một khí chất bức người, khiến người đối diện phải dè chừng.

Đường Hinh Duyệt cũng thôi không xét nét hành động của anh, nhẹ giọng lên tiếng: “Dù sao cũng cảm ơn Phó tổng giơ cao đánh khẽ, chiếu cố cho Đường thị.”

Phó Dịch Thần thầm nghĩ trong lòng: “Em muốn sao trên trời tôi cũng hái xuống cho em, chút tiền mọn đó có là gì chứ. Mới chỉ bấy nhiêu đó đã khiến em mãn nguyện rồi sao?”

Không nghĩ ngợi nhiều, Phó Dịch Thần liền đáp lời: “Dự án tốt thì đương nhiên Quân Thần sẽ đầu tư. Sống ở đời, có mấy ai chê tiền đâu chứ?”

“Đúng là không có ai chê tiền, lại càng không có ai chê mình nhiều tiền cả. Nhưng với số tiền Quân Thần đổ vào Đường thị, có phải vung tay quá trớn rồi không?”

“Anh không muốn biết tình hình tài chính bây giờ như thế nào sao? Không sợ số tiền ấy sẽ không cánh mà bay?”

Phó Dịch Thần vẫn không hề đắn đo, ung dung đáp: “Chút tiền đó cũng không khiến Quân Thần phá sản được nhưng đối với Đường thị mà nói là rất cần thiết vào lúc này.”

“Đường tổng không cần khách sáo, tình hình tài chính của Đường thị đương nhiên tôi biết thậm chí còn biết rất rõ nguyên nhân sâu xa đằng sau. Cũng vì thế mới có con số gấp đôi trong hợp đồng, hy vọng Đường tổng sẽ không làm tôi thất vọng.”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận