Edit: Agehakun
Beta: Andrea
12.
Trường học của tiểu thiếu gia sắp phải thi giữa kỳ, thường ngày phàm là gặp phải kì thi lớn, bạn gay tốt của cậu – học tra Thẩm Văn Hiên lập tức sẽ khóc lóc chạy tới ôm đùi cậu, cầu đại thần (*) phải cứu mình một mạng.
(*Nguyên văn là “đại lão”: Chỉ một người có kỹ thuật cao siêu, đặc biệt lợi hại tại một phương diện nào đó.)Nhưng lần này đợi mãi cho đến trước kì thi, Thẩm Văn Hiên cũng không phát ra tín hiệu SOS.
Tiểu thiếu gia còn tưởng rằng mình bận rộn yêu đương coi nhẹ bạn bè, áy náy trong lòng, dành riêng cả một buổi chiều gọi điện kêu Thẩm Văn Hiên lại đây, cậu chỉ trọng điểm ôn tập cho hắn.
Kết quả Thẩm Văn Hiên không tới.
“Hàn Dữ Tiếu đang kèm thêm cho tớ rồi, thành tích của hắn cũng không khác gì cậu, cậu cứ yên tâm mà hẹn hò đi.” Thẩm Văn Hiên vừa nghe điện thoại vừa hút trà sữa, không cẩn thận bị sặc, phát ra tiếng ho khan long trời lở đất.
Tiểu thiếu gia nghe thấy một giọng nam lạnh như băng, “Đã lớn như vậy rồi mà còn để bị sặc.”
Lại nghe thấy, “Khó chịu không? Có bị nghẹn không?”
Còn có tiếng kêu “a a hư hư” của Thẩm Văn Hiên, nghe vô cùng đáng thương.
Sau đó điện thoại liền cúp.
Tiểu thiếu gia ôm di động, luôn có một loại cảm giác bạn tốt đã không còn là bạn tốt của riêng cậu nữa rồi.
Buổi tối cậu gặp Ngu Hành Chu, ‘ủy khuất chít chít’ kể lại chuyện đã trải qua cho Ngu Hành Chu, cảm thấy Thẩm Văn Hiên đã giấu cậu đi cặp với người khác mất rồi.
Ngu Hành Chu không phải đám ngốc nghếch như bọn họ ở độ tuổi này, vừa nghe liền nghe ra mờ ám.
Làm gì có nam sinh nào vừa thấy anh em mình bị sặc một ngụm trà sữa lại để bụng như vậy, vừa mắng lại vừa dỗ? Dỗ anh em hay là dỗ người yêu hả?
Nhưng Ngu Hành Chu không nói cho tiểu thiếu gia, đám trẻ con ở tuổi này không chừng ngay cả cảm tình của bản thân mình cũng chưa phát hiện ra được ý chứ?
Hắn nhớ lại thời niên thiếu thanh xuân của mình, cũng cảm thấy năm đó mình giống như một tên ngốc vậy.
Chỉ có Chung Nịnh là khác, hắn quay đầu nhìn tiểu thiếu gia vẫn còn đang uống sữa bò vị dâu tây, cảm thấy từ đầu sợi tóc đến mũi bàn chân của tiểu thiếu gia đều phát ra ánh sáng.
Tiểu thiếu gia không rõ nguyên do mà nhìn hắn một cái, trên bờ môi đỏ hồng dính một vệt sữa màu trắng, sau dùng đầu lưỡi liếm mất giống như mèo con vậy.
Ngu Hành Chu đau đớn xoay đầu qua, tự nhắc nhở bản thân mình lần thứ một vạn, tiểu thiếu gia còn chưa có thành niên.