Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa bản dịch: AndreaNgu Hành Chu bớt thời giờ trở về gấp, trước sáng ngày mai phải quay trở lại.
Ngày mai tiểu thiếu gia cũng có lớp, làm một học bá, cậu sẽ không trốn học.
Ngu Hành Chu ôm tiểu thiếu gia ngồi trong xe một lát, hai người nói được mấy câu, liền thúc giục tiểu thiếu gia về nhà.
Tiểu thiếu gia có chút luyến tiếc, nắm ngón tay của Ngu Hành Chu không chịu buông, nhưng lại không nói gì cả, chỉ dùng một đôi mắt đen nhánh ngọt ngào nhìn qua.
Ngu Hành Chu có phần không chịu nổi ánh mắt này của cậu, giống một chú thỏ con ngoan ngoãn, sẽ không gây rối vô cớ, chỉ biết tỏ vẻ đáng thương chờ đợi, không tạo thêm phiền phức cho người ta.
“Đêm mai tôi sẽ trở về.” Ngu Hành Chu dỗ cậu, “Tan học ngày mai sẽ đi đón cậu.”
đêm mai về sao đón được ta? hông lẽ tan học muộn tới vậy :v hay ý anh công là chiều mai?
Đôi mắt của tiểu thiếu gia sáng lên, nghiêng người ôm lấy cổ của Ngu Hành Chu, giống như con thỏ dính ở trên người của Ngu Hành Chu.
Dưới ánh đèn sáng ngời trong xe, Ngu Hành Chu nhìn thấy cậu đeo một khối ngọc xanh biếc trên cổ, là Quan Âm với gương mặt hiền từ, được một sợi chỉ đỏ xâu qua, lắc lư trên làn da tuyết trắng.
Đó là quà sinh nhật một tuổi của tiểu thiếu gia, là người trong nhà cầu riêng cho cậu nhóc bảo bối này, muốn cậu cả đời bình an vui vẻ, không bao giờ phải buồn bã phiền lòng.
Tiểu thiếu gia ôm Ngu Hành Chu, có hơi ngượng ngùng, cảm thấy mình giống như đang tự đòi qua sinh nhật, “Còn một tuần nữa là tới sinh nhật của em, em… em đã chọn địa điểm rồi, anh có thể… tới ăn sinh nhật cùng với em được không?”
“Chị cả đã nói sẽ tổ chức sinh nhật cho em vào giữa trưa, anh tới được không?” Tiểu thiếu gia mong ngóng nhìn Ngu Hành Chu, “Em có thiệp mời.”
Ngu Hành Chu nhất thời không nói gì.
Tiệc sinh nhật của tiểu thiếu gia Chung gia, cũng không phải là mỗi năm đều làm, năm nay là vì muốn chúc mừng tiểu thiếu gia thành niên mới tổ chức riêng.
Ngu Hành Chu cắm rễ ở thành phố T nhiều năm, cũng đã tham gia nhiều yến hội của Chung gia, gặp được kha khá người trong nhà bọn họ, chẳng qua người tham dự từ trước nay đều là con gái lớn của Chung gia, chưa từng chạm mặt tiểu thiếu gia thôi.
Lấy thân phận hiện giờ của Ngu Hành Chu, chỉ cần hắn nguyện ý, lo gì không lấy được một phần thiệp mời tới tiệc sinh nhật của Chung tiểu thiếu gia.
—
“Tôi sẽ đi.” Ngu Hành Chu cười nói với tiểu thiếu gia, mở cửa xe ra, đưa tiểu thiếu gia xuống dưới, mà bản thân mình cũng đứng lên theo.
Hắn nắm tay của tiểu thiếu gia, tiễn tiểu thiếu gia đến cửa sau, nhìn cậu đi vào trong nhà giống như bao lần hẹn hò trước.
Tiểu thiếu gia nghe được lời hứa này của hắn, vô cùng sung sướng bám vào lan can sắt của hoa viên sau nhà vẫy tay với hắn, bên cạnh là một bụi mẫu đơn trắng vừa mới nở, sắc hoa tôn lên gương mặt tuổi trẻ sáng ngời của cậu, giống như tiểu vương tử lại về tới tháp ngà voi thuộc về mình.
“Ngủ ngon, Chung Nịnh.” Ngu Hành Chu nói, cũng vẫy tay với tiểu thiếu gia.
Còn bảy ngày, bọn họ nên đường ai nấy đi, trở lại quỹ đạo riêng của từng người.
Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon có ý nghĩa là tôi yêu em ~ tiểu thiếu gia đã nói với Ngu Hành Chu. Chắc sau sẽ có một chương lấy tên là — Hẹn gặp lại, Chung Nịnh