Sau chuyện đêm hôm đó, cả tay lẫn chân Thi Ngọc đều đau đớn, cô gần như không thể nào xuống giường được.
Cô vất vả lắm mới bớt sợ hắn, bây giờ lại quay trở lại như trước, giống như chim sợ cành cong.
Chỉ cần hắn tới gần một chút là toàn thân cô lại cứng nhắc, nói năng cũng không lưu loát.
Quý Tranh nghĩ, đây không phải chính là kết quả mà hắn muốn sao? Thế nhưng, tại sao khi nhìn thấy ánh mắt đó của cô, hắn lại càng khó chịu?
Buổi tối, sau khi Quý Tranh trở về, nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ kia rõ ràng là run lên một chút thì trong lòng hắn khó chịu vô cùng.
“Lại đây.” Hắn trầm giọng nói.
Thi Ngọc lắc đầu, co người lại thành một vòng.
Hắn đang định vươn tay kéo cô lại thì cô lập tức lùi về phía sau, đôi mắt hoảng hốt nhìn về phía hắn.
Qíu Tranh nhìn cô, đôi môi mỏng nhếch lên, sắc mặt âm trầm giống như có thể chảy ra nước.
Thi Ngọc nhìn thấy nét mặt của hắn thì vành mắt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Tôi...!Tôi sợ đau...”
Người đàn ông vẫn mím môi không nói gì.
“Hôm nay...!Có thể không làm không...”
Hắn không nói một lời vươn tay cởi mũ xuống, giật cà vạt ra.
Thi Ngọc nhìn thấy hắn cởi quần áo thì càng sợ hãi hơn.
Nhưng sau khi người đàn ông cởi quần áo xong thì trực tiếp vén chăn lên nằm xuống.
Không hề chạm vào cô.
Nhưng cô vẫn nép sát vào góc tường không dám nhúc nhích.
Cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng, buổi tối trời lạnh, chưa tới vài phút đã lạnh đến mức toàn thân phát run.
Quý Tranh ngồi dậy, nắm lấy mắt cá chân cô kéo vào trong chăn.
Thi Ngọc giật nảy mình, vừa định giãy dụa thì giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên bên tai cô, mang theo vẻ uy hiếp: “Đừng làm loạn, nó mà cứng lên thì cô phải phụ trách.”
Cô lập tức cứng người, nằm yên trong ngực hắn.
Trong chăn ấm áp, lồng ngực của người đàn ông cũng tản ra nhiệt độ ấm áp.
Sau khi xác nhận hắn thực sự không có ý định động tới mình thì Thi Ngọc mới dám thả lỏng thân thể, chậm rãi chìm vào trong giấc ngủ.
Quý Tranh vẫn chưa ngủ, hắn cứ thế lặng lẽ nhìn sau gáy người phụ nữ nằm trong lòng mình, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.
...
Ngày hôm sau Thi Ngọc tỉnh dậy thì Quý Tranh đã không còn trong phòng nữa.
Ba ngày sau đó, cô cũng không nhìn thấy hắn.
Thi Ngọc hỏi thím Lý mới biết, Quý Tranh có chuyện phải ra ngoài rồi.
Hắn không ở đây, trong lòng cô cũng có thể thả lỏng một chút.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng ấm áp, khiến cả người cũng khoan khoái hơn rất nhiều.
Cô đi dạo trong hoa viên của phủ tư lệnh, bỗng nhiên lại nhìn thấy vị bác sĩ lần trước tới khám bệnh cho cha mình.
Hai mắt cô sáng lên, lập tức chạy tới: “Bác sĩ, chờ một chút.”
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô, dừng bước.
“Tiểu thư, cô có chuyện gì cần phân phó sao?”
“Không dám phân phó, tôi chỉ muốn hỏi tình hình sức khỏe dạo này của cha tôi thế nào thôi.”
Bác sĩ nhíu mày: “Cha cô...!Không phải đã chết rồi sao?”
“Cái gì?” Thi Ngọc lập tức trợn tròn mắt: “Không thể nào!”
“Bác sĩ!” Bác sĩ còn đang muốn nói thêm gì nữa, nhưng Trương phó quan đã lập tức chạy tới tách hai người ra: “Ông đi trước đi, hôm nay phiền ông quá.”
“Vậy lão phu xin đi trước.” Bác sĩ gật đầu, ôm hòm thuốc tiếp tục đi về phía cổng chính.
Thi Ngọc nắm chặt lấy tay áo Trương phó quan, vội vàng hỏi: “Trương phó quan, lời bác sĩ nói là sao? Có phải cha tôi đã xảy ra chuyện gì rồi không? Có phải Quý Tranh lật lọng, âm thầm giết cha tôi rồi?”
Cô nhìn thẳng vào Trương phó quan, dáng vẻ nếu như không nhận được câu trả lời thì sẽ không để anh ta đi.
Trương phó quan thở dài: “Thi tiểu thư, cô về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Anh nói cho tôi biết đi! Cha tôi rốt cuộc thế nào rồi?”
Trương phó quan im lặng, tư lệnh không cho anh ta nói chuyện này, hôm nay không ngờ cô lại gặp được bác sĩ.
Nhìn dáng vẻ này của cô, anh ta gần như có thể tưởng tượng ra được sau khi cô biết chuyện thì sẽ phải chịu đả kích lớn đến mức nào.
Anh ta cảm thấy hơi không đành lòng.
Thi Ngọc thấy anh ta không nói lời nào thì buông tay ra, lùi về sau hai bước: “Được rồi, anh đi đi, chờ Quý Tranh trở lại, tôi sẽ đích thân hỏi anh ta.”