[full_free]_mưa bụi thượng hải

Kéo đùi ngọc của cô đặt trên eo hắn, cầm lấy bờ mông cô, rất nhanh hắn liền đưa vào rút ra một cách nhuần nhuyễn.
 
“A… Đừng mà… Nhanh quá…” Mộ Diên thét chói tai, độn̴g tác của Phó Hàn Sanh ma͙nh mẽ hung ác va chạm giữa hai háng cô như hoa rơi trong gió phiêu bạt khắp nơi.
 
Dương vật thô to sắc bén của Phó Hàn Sanh xâm vào chỗ sâu nhất của Mộ Diên, một cảm giác rùng mình tê dại pha lẫn sung sướng đánh úp cô, thổi qua cơ thể của cả hai người.
 
Lúc Mộ Diên cao trào phun ra dâm thủy thì Phó Hàn Sanh cũng bắn tinh dịch nồng đậm của mình vào tận cùng tử cung của cô.
 
Sau đó lại dẫn Mộ Diên đi tới cao trào này cao trào khác, cuối cùng làm cô ngã té xỉu ở trong ngực Phó Hàn Sanh.
 
Bỗng dưng ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.
 
Mộ Diên sợ tới mức chôn mặt vào cần cổ Phó Hàn Sanh, cô có hơi hối hận, nếu thím vào lúc này thấy quần áo cô lộn xộn lại có bộ dạng như thế này chắc chắn sẽ rất giận dữ.

 
Phó Hàn Sanh ôm ôn hương nhuyễn ngọc đã mềm nhũn vào ngực, cao trào vừa đi qua, hơi thở mỏng manh, cả thân mình không muốn động đậy, chút sức lực còn lại chỉ dùng để nhìn Mộ Diên, nghe được tiếng bước chân thì Mộ Diên chôn mặt vào ngực giấu mình đi.
 
Tiếng bước chân xa dần, Mộ Diên mớᎥ nhẹ nhàng thở ra, ngước mắt đối diện với ánh nhìn đầy dục vọng trong sương mù của Phó Hàn Sanh, nhịn không được đưa miệng nhỏ lên hôn một cái, đầu lưỡi khẽ gặm ở trên môi của hắn.
 
Phó Hàn Sanh buông lưỡi cô ra, nắm lấy cái cằm trắng như tuyết, giọng nói khàn khàn ngả ngớn: “Có phải là rất muốn cười anh không?”
 
“Đúng vậy, rất muốn cười anh.” Mộ Diên vừa nói xong cái thứ to lớn đang chôn ở trong nhục huyệt của cô khẽ động một cái.
 
Hai người bọc chăn quanh mình, dưới thân là nhiều tư thế khác nhau.
 
Ánh trăng cũng bị sự tham dục này làm cho xấu hổ.
 
Một thời gian sau, Mộ Diên làm theo lời của Phó lão thái thái tổ chức hôn lễ theo kiểu Trung Quốc truyền thống, Phó Hàn Sanh đã từng muốn tặng cho cô một thập lý hồng trang, chuyện này đúng là như sấm bên tai. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co.
 
Sau khi kết hôn cuộc sống vẫn bình yên như thế nhưng thường xuyên bị giục sinh con làm Mộ Diên cũng đau đầu theo, hôm nay Phó lão thái thái lại sai người đưa thuốc bổ tới khiến cho huyệt Thái Dương của Mộ Diên run lên.
 
Tống Uyển khi có thời gian sẽ dịch sách cùng với cô ở thư phòng, hiện giờ mấy người thanh niên đều thích đọc lý luận của Marx, Mộ Diên chỉ mớᎥ lật ba bốn trang đã có cảm giác nhiệt huyết dâng cao, Tống Uyển nói cho cô biết thế giới này có rất nhiều nơi phát triển, nếu có cơ hội thì nên đi xem thử.
 
Cô lại phải trải qua những ngày buồn chán vì Tống Uyển mang thai, Giang Viễn Cẩn rất vui vẻ, mỗi lần Mộ Diên thấy anh ta đều nở nụ cười khoái chí, người gặp chuyện mừng cũng theo đó mà vui lên, anh ta phát huy câu nói này vô cùng thuần thục.
 
Có một ngày Tống Uyển đến tìm Mộ Diên chơi, viết trên tờ giấy Tuyên Thành hỏi cô không nóng lòng có con sao, lúc trước cô chưa có con đi bác sĩ khám mớᎥ biết được cơ thể khi còn nhỏ rơi xuống nước nên bị lạnh cho dù chuyền mấy bình nước muối cũng không khá lên được.
 

Thực ra Mộ Diên cũng không vội, đơn giản là thấy hâm mộ những người có vợ con đầy đủ, Phó Hàn Sanh mớᎥ lập gia đình, sang năm đã hai mươi chín, rồi ba mươi rồi ba mươi lăm điều này làm cô như kiến nóng trên chảo vậy.
 
Thần kinh căng chặt không tưởng, thậm chí cô còn hỏi Phó Hàn Sanh vài lần nếu thực sự không có con có phải hắn sẽ lấy thêm vợ bé để sinh con nối dõi tông đường hay không?
 
Phó Hàn Sanh mắng tục một tiếng, màn đêm buông xuống hận không thể mắng cho cô máu chó đầy đầu, sau khi cô khóc lại dỗ dành, hắn chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện này, hắn chỉ thích quá trình tạo ra em bé mà thôi. Bản dịch hoàn chỉnh được đăng miễn phí không khoá tại luvevaland chấm co.
 
Đêm đó hai người yêu thương nhau vài lần, ván giường lay động kẽo cà kẽo kẹt đến nửa đêm mớᎥ dừng lại.
 
Ngày hôm sau Giang Viễn Cẩn đến chơi, Phó Hàn Sanh mang Mộ Diên đến bác sĩ khám, nói kinh nguyệt của Mộ Diên không ổn định phải điều trị cơ thể cho tốt đã mớᎥ mang thai được, hơn nữa cô mớᎥ có mười chín tuổi nên đừng sốt ruột như vậy.
 
Mấy cái suy nghĩ lung tung trong đầu Mộ Diên gần đây được giải quyết, cô đọc sách của Anh Quốc, sách thánh Andrews ở đại học vừa học vừa làm du học sinh ở Trung Quốc, Mộ Diên cầm tờ báo không kìm nén được sự xúc độn̴g.
 
Lúc đó Phó Hàn Sanh đang ở Luân Đôn cũng có thuốc mậu dịch, thêm việc tình hình trong nước rung chuyển nên hắn bắt đầu nảy sinh vài ý tưởng.
 
Hạt giống nảy mầm không ức chế được mà phát triển nảy mầm sôi lên.
 

Ngày đi du học là ngày tuyết rơi vào mùa đông giá rét, khi đó ở Scotland đang là mùa xuân ấm áp.
 
Lúc tiễn hai người đi có rất nhiều người, ngoài Phó lão thái thái rưng rưng còn có Giang Viễn Cẩn đưa Tống Uyển đang mang thai đến, dáng người yểu điệu mập lên, bụng to như trái dưa hấu, Chu Tử Khâm khóc hăng say nhất, Mộ Diên chưa thấy người đàn ông nào mà khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem như anh ta, Phó Hàn Sanh chỉ dịu dàng nhắc nhở anh ta sớm cưới vợ.
 
Ngày ấy Mộ Diên thấy Phó Tuân, anh ấy chỉ đứng trên cầu xa xa, cơ thể đơn bạc gầy yếu, xoay người nhìn một cái rồi rời đi, cô luôn muốn nói với Phó Tuân gì đó nhưng năm xưa bọn họ đã không thể quay về được nữa.
 
Chiếc phà hoãn lại, thái độ bình thường tĩnh lặng.
 
Ngày ấy ánh mặt trời sáng chói, đi chuyến này không biết khi nào trở lại.
 
HẾT.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận