Cục trưởng Lâm gằn giọng.
"Đã kiểm tra kỹ lưỡng chưa?"
Hàn Hân Đình cũng không vòng vo.
"Đã làm xét nghiệm sinh tiết và kiểm tra mô tim. Kết luận bệnh tim tái phát."
"Bệnh tim tái phát? Nghĩa là không phải án giết người?" Cục trưởng Lâm chau mày, ánh mắt thắp lên tia lửa giận.
"Nghĩa là chúng ta không cần điều tra nữa, đóng án và thông báo người nhà đến nhận thi thể sao?"
"Nghĩa là chúng ta sẽ nói với báo chí, chúng ta cố chấp thực thi quyền pháp y là để chứng minh nạn nhân không phải bị giết mà bị lên cơn đau tìm mà qua đời?"
Những câu hỏi liên tục của Lâm Chính như búa bổ xuống từng người trong đội trọng án. Họ chỉ biết cúi mặt rồi lặng lẽ nhìn nhau. Trong tay họ có rất nhiều thông tin nhưng tất cả đều mơ hồ, tất cả đều phải khuất phục trước luận chứng pháp y.
"Hàn Hân Đình! Cháu nói cho chú biết, có bất kỳ vết thương nào trên người nạn nhân là vết thương dẫn đến tử vong không?" Cục trưởng Lâm gằn giọng.
"Không có!" Hàn Hân Đình khó khăn thở hắt một tiếng.
Cục trưởng Lâm cau mày, thở dài một tiếng.
"Tạ Kỳ Ngôn, cháu mau chóng viết hồ sơ, khép lại vụ án dựa trên kết luận pháp y."
"Chú! Chúng ta chưa thể kết thúc vụ án."
"Tạ Kỳ Ngôn!" Cục trưởng Lâm không còn giữ bình tĩnh, ông quát lớn trước sự cứng đầu của Tạ Kỳ Ngôn.
"Chúng ta không thể tiếp tục giữ thi thể nạn nhân và không có câu trả lời cho mọi người. Người nhà đã liên tục gây sức ép để bắt chúng ta đưa ra kết luận để nhanh chóng đưa ông ấy về an táng. Họ đã nhờ báo chí can thiệp, chúng ta không thể tiếp tục trì hoãn và im lặng được." Cục trưởng Lâm đanh giọng.
"3 ngày! Cho cháu 3 ngày. Ba ngày sau tình huống là gì, cháu sẽ trao trả thi thể cho người nhà."
"Cháu còn muốn chứng minh cái gì?"
"Bệnh tim có rất nhiều nguyên nhân phát tác. Trên người ông ấy có vết thương, nếu như có người cố tình kích thích nạn nhân khiến ông ta bị phát tác dẫn đến tử vong, hoàn toàn có thể được xem là mưu sát." Tạ Kỳ Ngôn cứng rắn.
"Chú! Vụ án còn rất nhiều nghi ngờ. Vết thương trên người ông ta là ai tạo ra? Lúc còn sống, ông ấy bị ai ngược đãi."
"Gần đây, ông ấy uống thuốc đều đặn vậy tại sao bệnh tim lại đột ngột đến. Dấu chân ở bãi lau sậy tại sao không phải là dấu giày? Hình ảnh mà các nhân chứng thấy là gì? Trong hôm xảy ra vụ án, ông ấy đã không rời khỏi nhà, tại sao sáng sớm lại thấy ông ấy nằm ở bãi lau sậy? Tại sao hôm đó, cả ba người con đều bị ông ấy mắng lớn tiếng."
Tạ Kỳ Ngôn tiếp tục tấn công bằng loạt câu hỏi đanh thép, quả thật còn rất nhiều khúc mắc khiến cục trưởng Lâm lay động.
Ông biết Tạ Kỳ Ngôn là người kiên định nhưng không phải cứng đầu, cố chấp nhưng không phải kiểu mù quáng. Vụ án tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, nếu vội vàng khép lại thì mãi mãi không thể tìm ra sự thật.
Theo đuổi đến địa vụ cục trưởng, một tay quản lý cảnh cục Ưu Đàm thuộc đặc khu trọng điểm của thành phố, Lâm Chính là người cần thành tích, cần mặt mũi để báo cáo cấp trên nhưng ông cũng cần chính nghĩa được ưu tiên thực thi.
"3 ngày! Ba ngày sau, nếu cháu không ngoan ngoãn kết án, ta sẽ kỷ luật cháu." Cục trưởng Lâm không đùa, Tạ Kỳ Ngôn có thể nhận thấy ánh mắt nghiêm túc đến rợn người đó.
Đối với Lâm Chính, đây cũng là một sự nhún nhường ẩn chứa rất nhiều niềm tin đặc cách cho Tạ Kỳ Ngôn.
"Mọi người nghe đây! Chúng ta chỉ có 3 ngày, nếu không sự thật mà Từ Quang Kiệt muốn nói mãi mãi sẽ không có người biết."
"Lão Hổ, Tiểu Cảnh, hai người moi tẩy của Từ Hiểu Sung. Trong ngày xảy ra và sau khi xảy ra vụ án, anh ta đi đâu, làm gì, thái độ có gì khác thường không? Các giao dịch của an ta gần đây thế nào? Anh ta có rút ra hay nhận số tiền nào không? Việc trả nợ của anh ta ra sao? Mọi thứ xoay quanh tài chính và mối quan hệ của anh thật chi tiết vào."
"Lão Bân, để ý thêm Từ Hiểu Chí và Mẫn Kỳ."
"Sếp Tạ, tại sao?"
"Không thể bỏ qua ai! Một người gần như không được ba mình yêu thương lại dọn về gia đình họ Từ sinh sống, căn phòng của anh ta thực sự rất lạc loài so với tổng thể, với kiểu tính cách gia trưởng như Từ Quang Kiệt để nói thì đó là sự bất tuân."
"Thế còn Mẫn Kỳ ạ?" Lão Bân thắc mắc.
"Vì cô ấy quá vô hại mà chúng ta hoàn toàn không biết gì về cô ấy." Chính xác là Tạ Kỳ Ngôn không muốn loại trừ.
"Tiểu Ca, đến bệnh viện điều tra tình hình bệnh án của Từ Quang Kiệt."
"Nếu Từ Quang Kiệt bị ngược đãi và tạo nên những kích động liên tục khiến bệnh tim tái phát, có thể kẻ gây án đã lên kế hoạch rất lâu rồi. Chúng ta chỉ có những thông tin gần đây của họ, không tìm được manh mối gì nhiều, vậy thì điều tra ngược?"
"Rõ! Sếp Tạ." Cả nhóm đồng thanh, nhanh chóng tản đi làm nhiệm vụ. Họ không còn nhiều thời gian nữa.
Lúc này, khi phòng trọng án chỉ còn Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình, trưởng khoa Hàn bất giác thấy lòng buồn chán và dậy lên cảm giác bị bỏ rơi khi không được tham gia hành động cùng mọi người, toan sẽ tiếp tục khóa mình trong phòng để nghiên cứu thêm về thi thể của Từ Quang Kiệt mong giúp mọi người sớm phá án.
"Hàn Hân Đình! Đi cùng tôi đến nhà họ Từ một chuyến đi." Tạ Kỳ Ngôn bất giác lên tiếng chặn bước chân toan rời đi của Hàn Hân Đình.
"Tại sao, tôi phải đi nữa?" Hàn Hân Đình cau mày, cố tỏ thái độ không hài lòng trước lời đề nghị.
"Vì cậu không nhẫn tâm để tôi bị chịu kỷ luật đâu." Tạ Kỳ Ngôn nháy mắt, cái cách khiêu khích đích thị được học hỏi rất tốt từ Hàn Hân Đình.
"Nếu thực sự cậu bị giáng chức hoặc bị điều đi, có phải trời quang mây tạnh hay không?"
"Cậu không để như vậy đâu? Cậu không muốn biết ông ấy vô tình để bệnh tim tái phát hay là bị kích thích đến mức tái phát à? Không phải lúc phát hiện ông ấy tử vong vì bệnh tim, cậu đã rất thất vọng sao?"
Thì ra, Tạ Kỳ Ngôn đã nhìn thấy. Tạ Kỳ Ngôn chưa từng bỏ qua những biểu cảm và cảm xúc của Hàn Hân Đình mỗi khi cô ấy hoàn tất xong việc nghiệm thi. Tạ Kỳ Ngôn thích thú sự nghiêm túc và ngưỡng mộ chuyên môn của cô, cũng rất quan tâm lúc cô trải qua một hành trình giải phẫu đủ căng thẳng, đủ hỉ nổ ái ố để tìm ra sự thật trên người nạn nhân, thay nạn nhân dành lấy công bằng.
Tạ Kỳ Ngôn đối đầu với cô về quan điểm nhưng họ đều là con gái, cũng đều theo đuổi cùng mục tiêu. Trên phương diện cuộc sống, họ có thể đối đầu nhưng đi cùng nhau, họ chính là cộng sự.
"Hơn nữa, cậu bảo trong phòng trọng án này, ai cũng nói chuyện nhàm chán sao? Cậu nỡ để mất một đối thủ như tôi à?" Tạ Kỳ Ngôn nhìn thấy ánh mắt chùn xuống của Hàn Hân Đình, cô tiếp tục tung lời khiêu khích.
Hàn Hân Đình hít sâu, cánh tay thả lỏng như ngụ ý sẽ cùng Tạ Kỳ Ngôn đến nhà của nạn nhân để điều tra. Đúng lúc, Tạ Kỳ Ngôn hài lòng vì sự khuất phục của Hàn Hân Đình cũng buông lỏng phòng vệ, Hàn Hân Định lợi dụng thế không có người khóa chặt tay Tạ Kỳ Ngôn, ép sát Tạ Kỳ Ngôn xuống bàn, vòng một khẽ chạm nhẹ lên lưng của Tạ Kỳ Ngôn. Hàn Hân Đình giở thói dụ hoặc, đưa hơi thở thỏ thẻ qua lỗ tai khiến sắc mặt Tạ Kỳ Ngôn bừng đỏ.
"Tạ Kỳ Ngôn! Tôi nói cho cậu biết, cậu cũng rất nhàm chán!"
Nhìn thấy cả khuôn mặt nóng bừng của sếp Tạ, Hàn Hân Đình đắt chí cười lớn, đẩy nhẹ Tạ Kỳ Ngôn để tạo khoảng cách rồi nhanh chóng rời đi trước khi đối phương tìm được khoảng trống để phản kháng. Vì quá bất ngờ, phải mất vài giây, Tạ Kỳ Ngôn mới lấy lại bình tĩnh để chạy theo cô, lên xe đến nhà Từ Quang Kiệt.