Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Tại nhà chung, Hàn Hân Đình phát hiện thuộc hạ của mình đã đưa thuốc đến, rất chuẩn mực thời gian theo hướng dẫn của cô. Cô nhanh chóng đưa cho Tạ Kỳ Ngôn.

"Cậu uống đi!"

"Cái gì đó!" Tạ Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm viên thuốc, tỏ vẻ khó hiểu.

"Giảm đau chuyên dụng. Vết thương của cậu bị cắt rất sâu, dù đã may lại rồi thì mất rất nhiều thời gian để lành, hơn nữa hôm nay cậu cũng sẽ rất nhức và đau."

Dẫu sao Hàn Hân Đình cũng là bác sĩ, kể cả khi là bác sĩ pháp y thì kiến thức y khoa nền tảng cũng không phải không biết.

"Cậu quan tâm tôi à?"

"Cậu ngủ cạnh tôi, cậu đau thì sẽ la ó đủ chuyện, tôi chính là sợ phiền. Nên nhanh dùng đi."

Rõ biết Hàn Hân Đình thuộc dạng ngoài cứng trong mềm, nhưng Tạ Kỳ Ngôn hôm nay chỉ muốn ngoan ngoãn nghe theo.

"Hàn Hân Đình, tay tôi không tiện, tôi muốn lau người, cậu giúp tôi được không?"

Tạ Kỳ Ngôn ngại ngùng mở miệng. Cô biết rõ không nên làm phiền nhưng trải qua một ngày chằng chịt vết thương, người vẫn còn vương lại mùi máu tanh, lại còn nằm cùng giường với người khác, Tạ Kỳ Ngôn cảm thấy sẽ thất lễ nếu không được sạch sẽ.

Vả lại, cả hai đều là con gái, Tạ Kỳ Ngôn nghĩ cũng không có gì quá thiếu lễ nghi với lời đề nghị này. Riêng Hàn Hân Đình biết mình phải có trách nhiệm với vết thương của Tạ Kỳ Ngôn nên không thể từ chối.

Vì không có bồn tắm nên Hàn Hân Đình đành phải tìm trong nhà một chậu nhỏ, rồi mới đi vào phòng tắm.

"Cậu định tắm ở phòng ngủ à?"

Lúc Hàn Hân Đình rời đi, Tạ Kỳ Ngôn nghĩ rằng cô ấy từ chối giúp mình, khoảnh khắc đó vừa có đôi chút hụt hẫng vừa không biết nên làm gì tiếp theo.

"Cậu ngồi xuống đi!"

Tạ Kỳ Ngôn như chú cún con nghe lời, nói ngồi là ngồi, tay cũng nhanh mở từng cúc áo của mình. Khi chiếc áo sơ mi đầy máu rơi xuống để lộ toàn bộ phần lưng của Tạ Kỳ Ngôn ra trước mắt, Hàn Hân Đình không khỏi ngỡ ngàng.


Biết rằng Tạ Kỳ Ngôn là người sống có kỷ luật, quản lý cơ thể nghiêm ngặt, hơn nữa còn thường xuyên đạp xe, lối sống lành mạnh không hút thuốc cũng vô cùng kiểm soát rượu bia, nhưng Hàn Hân Đình không tưởng tượng cơ thể của Tạ Kỳ Ngôn lại săn chắc đến như vậy.

Từ bả vai đến phần cánh tay đều nói cho cô biết người này luyện tập thường xuyên như thế nào. Từng thớ cơ đều rất mỹ miều

Dưới góc độ này, Hàn Hân Đình còn có thể hình dung cả phần cơ bụng săn gọn của Tạ Kỳ Ngôn. Do Tạ Kỳ Ngôn thường xuyên mặc áo khoác cùng các kiểu đồ rộng rất bảo thủ, cô không ngờ ẩn sau đó lại là một cơ thể quyến rũ đến như vậy.

Tuy nhiên, cái cảm giác mê mẩn đó qua đi rất chóng vánh bởi ánh mắt của Hàn Hân Đình đều bị dán chặt vào chiếc lưng đầy sẹo của Tạ Kỳ Ngôn. Ánh mắt cô bỗng chốc hóa thành một nỗi xót xa muốn xoa dịu những phần da thịt bị nhăn nhúm, biến dạng đó.

"Mấy cái vết thương này?" Hàn Hân Đình đưa tay đến gần, vừa tò mò, vừa xót xa nên mới không dám chạm vào.

"Do một lần làm nhiệm vụ ở Mỹ, chúng tôi chuẩn bị đến giải cứu một đứa bé kẹt trong xe thì phát hiện là bẫy, chạy hụt hơi mới lụm lợi được cái mạng. Nhưng do bom xăng có độ cháy lan rất lớn, nên chúng tôi kẻ bị thiêu, kẻ bị phỏng nặng, tôi được một đồng đội che chắn phần nào nên chỉ cháy ở phần lưng thôi, còn anh ấy bị mảnh bom ghim vào người, hy sinh."

Đó thực sự là một vết phỏng rất lớn. Tạ Kỳ Ngôn là con gái, lẽ nào không cảm thấy tủi thân sao? Cô ấy đã đối diện với khoảnh khắc ấy như thế nào? Hàn Hân Đình đã nghĩ như thế nên mới thấy đau lòng.

"Vậy còn vết ở trên vai cậu?"

"Đạn bắn! Là lúc làm nội gián, cải trang đi tham gia giao hàng, bị cảnh sát bắn."

"Tôi nghĩ cả đời tôi sẽ không có một chàng trai nào dám bước tới nếu họ thấy những vết sẹo này."

"Nếu họ thấy chắc sẽ chạy dài cả 5km." Tạ Kỳ Ngôn cười nhạt.

"Có sợ không?"

"Tôi không sợ ế đâu!"

"Cậu giống có người sẽ yêu à. Chưa kịp thấy cái này, họ sẽ chạy dài vì cái tính cứng nhắc của cậu."

"Thực ra, tôi từng rất sợ, từng khóc rất nhiều khi nhìn vào những vết sẹo này, tôi không biết ai sẽ đủ can đảm để yêu thương tôi nữa, cũng sẽ chấp nhận hết vết tích trên con người tôi. Nhưng, cậu biết không tôi chưa từng hối hận vì việc mang nó lên người."


"Chiếc lưng của cậu nhìn anh dũng lắm!" Hàn Hân Đình bất giác trở nên ngọt ngào.

"Cậu không thấy nó xấu sao?"

"Máu cậu đổ ra vì dân thì sao mà xấu được."

Tạ Kỳ Ngôn nghe ra giọng nói ngọt mềm của Hàn Hân Đình, trong khi nghĩ chỉ cần ngoan ngoãn để Hàn Hân Đình giúp mình lau người, Tạ Kỳ Ngôn lại muốn an ủi cô ấy.

"Cậu thấy không đạn bắn, bom nổ thế nào tôi cũng chịu được, mấy cái vết thương ngoài da này cậu đừng lo, cũng đừng tự trách mình."

Hàn Hân Đình chợt dừng tay một lúc rồi tiếp tục công việc. Chẳng phải cô mới là người nên đi an ủi người ta sao, rốt cuộc người ta lại an ủi ngước lại mình. Hàn Hân Đình đứng trước con người này càng ngày càng không giữ được sự lạnh lùng được nữa.

"Lúc đó tôi chỉ cần đâm lệch 3cm, cậu sẽ chặt cái cánh tay này đi, xem còn cười được không?"

"Lúc đó, cậu bị điên à? Sao lại lao vào cản tôi như vậy chứ?" Hàn Hân Đình đưa khăn len theo mạn sườn của Tạ Kỳ Ngôn một cách chuyên chú.

"Tôi không điên nên không muốn cậu tổn hại bản thân."

Hàn Hân Đình sắp bị đánh cho cho trái tim mềm nhũn ra rồi. Mấy cái lời như thế này, tại sao từ miệng của Tạ Kỳ Ngôn thốt ra đều có sức công phá mạnh như vậy chứ?

"Lần sau nếu có đánh nhau, đừng có nhường tôi. Tôi cũng học võ, cậu như thế là coi thường tôi đấy."

"Vậy lần tới, tôi sẽ cho cậu một trận." Tạ Kỳ Ngôn phì cười trước thái độ nghiêm túc của Hàn Hân Đình.

"Cậu lau giúp tôi cả phía trước được không?

"Nhiệm vụ của tôi, chỉ có sau lưng cậu thôi."

"Nhưng không phải cậu hứa phải có trách nhiệm chăm sóc tôi à?"


Không phải Hàn Hân Đình không muốn giúp đỡ, nhưng cô không biết bản thân mình sẽ thế nào nếu nhìn phía trước của Tạ Kỳ Ngôn. Trong thoáng chốc, Hàn Hân Đình cố lừa dối bản thân mình rằng Tạ Kỳ Ngôn là gái thẳng, Tạ Kỳ Ngôn là chị em.

"Là cậu đòi đấy, thiệt thòi thì đừng trách tôi." Hàn Hân Đình cảnh báo rồi vòng ra, ngồi xổm xuống trước mặt của Tạ Kỳ Ngôn

"Thiệt thòi gì chứ? Cậu có thể làm gì để tôi thiệt thòi sao?" Tạ Kỳ Ngôn đúng là bị ngốc mà.

Dù cơ thể của Tạ Kỳ Ngôn đã được che chắn ở ngực, nhưng Hàn Hân Đình vẫn không tránh khỏi ánh mắt nóng rực dán chặt lên người Tạ Kỳ Ngôn. Quả nhiên, cơ bụng của Tạ Kỳ Ngôn không những săn chắc mà còn vượt hơn cả tưởng tượng của Hàn Hân Đình.

Cơ bụng số 11 hoàn hảo với những thớ cơ dọc được sắp xếp đúng chỗ, ẩn hiện 6 múi cơ có lẽ được hình thành từ cường độ tập luyện nghiêm túc.

Hàn Hân Đình có chút lưu luyến ánh nhìn, không nỡ rời đi.

So với cô, thường xuyên chỉ ngồi phòng khám nghiệm, giữ được vòng eo nhỏ cùng đường cơ dọc được siết chặt đã là tốt lắm rồi. May mắn, nhiệm vụ này kết thúc rất nhanh chóng. Nếu tiếp tục ở lại cùng nhau thế này, cô không biết cái cảm giác nóng ran nơi yết hầu của mình còn phải chịu đựng đến bao lâu.

Sau khi vệ sinh xong, Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng trở lại trạng thái làm việc, cô lật dở các trang hồ sơ để nghiên cứu lại vụ án khi chờ đợi Hàn Hân Đình đi tắm. Một lúc sau, cả hai có thời gian thì lại dành để bàn luận về vụ án, cũng để Hàn Hân Đình nghiên cứu nhiều khía cạnh ghi vào báo cáo.

Tạ Kỳ Ngôn không hề nhắc đến chuyện xảy ra ở phòng khám nghiệm, nửa chữ cũng không. Cách dùng từ khi trao đổi với Hàn Hân Đình về vụ án đều rất phù hợp, rất biết tránh né để không đẩy đối phương vào tình huống khó xử. Tạ Kỳ Ngôn sợ mình sẽ sơ suất làm tổn thương Hàn Hân Đình.

Trở lại giường khi trời đã dần khuya, cả hai đều trải qua một ngày rất dài rồi, đúng là đến lúc cần phải nghỉ ngơi.

"Ôm cậu ngủ được không?"

"Mau ngủ đi!"

"Tôi chỉ bị ở bắp tay và bàn tay thôi, vẫn còn một bên không bị phế." Tạ Kỳ Ngôn cố tình đổi vị trí ngủ là muốn được Hàn Hân Đình.

Tạ Kỳ Ngôn rất quen thuộc cũng rất ý tứ, đưa tay luồn qua đầu của Hàn Hân Đình. Hàn Hân Đình cũng quen hơi quen chỗ, nhích người vào lòng Tạ Kỳ Ngôn. Cánh tay bị thương của Tạ Kỳ Ngôn vòng qua eo của Hàn Hân Đình. Ở vị trí này, Hàn Hân Đình thực sự quan sát rất rõ bàn tay đang băng bó đã từng cố chấp lao vào cản nhát dao chuẩn bị đâm vào cổ mình.

Sự khó chịu lẫn một chút đau lòng hòa lại với nhau thúc đẩy Hàn Hân Đình muốn chạm đến, ve vuốt bàn tay đó. Nhưng cô biết điều đó thật vô duyên, thậm chí có thể làm Tạ Kỳ Ngôn sợ.

Hai người bọn họ là cộng sự ăn ý, oan gia cũng là bạn bè. Trước đến nay, hành động có thân mật hơn một chút thì cũng chỉ là một trong hai chủ động, người còn lại không từ chối cũng không ngỏ ý đáp lại. Tạ Kỳ Ngôn hay Hàn Hân Đình đều vô thức vạch ra giữa họ một đường ranh mà không ai muốn bước qua.

"Tôi biết có những chuyện cậu không tiện nói. Tôi sẽ không hỏi cũng không cần cậu giải thích. Nhưng tôi muốn cậu nhớ, cậu là người chấp pháp, dù như thế nào cũng đừng để cảm xúc lấn át."

"Nằm ở đó đều là những người yếu thế, nên họ mới cần cậu giúp họ nói ra sự thật. Nếu cả cậu cũng gục ngã, họ còn biết phải làm sao?"


Câu nói của Tạ Kỳ Ngôn kéo nước mắt đang đọng trên khóe mắt của Hàn Hân Đình chảy xuống, từ từ thấm qua làn da của Tạ Kỳ Ngôn.

"Tôi biết cậu cũng có người thân, cũng chịu tổn thương tinh thần. Tôi không biết có thể làm được gì cho cậu nữa, tôi chỉ biết ôm cậu thôi."

"Cảnh sát quy củ chán ngắt nhưng cảnh sát cũng có kiên định rắn chắc với chính nghĩa và công bằng. Chỉ cần là án oan, 5 năm không được, 10 năm không được, tôi sẽ dùng phần đời còn lại của mình cùng cậu trả lại cho bạn cậu một lời bàn giao."

Trải qua một loạt cảm xúc dữ dội lúc chiều, đến giờ vẫn còn dư âm, Hàn Hân Đình bị những lời nói này của Tạ Kỳ Ngôn phá vỡ bức tường cứng rắn trong lòng mình, không thể chịu đựng nổi mà quay sang vùi đầu vào vai của Tạ Kỳ Ngôn khóc nức nở.

"Tạ Kỳ Ngôn, cậu đừng tốt với tôi như vậy có được không? Tôi luôn nghĩ mình là một người không xứng đáng được sống, được đón nhận những cái dịu dàng trên đời này, nhưng tại sao cậu cứ đối với tôi tốt như vậy?"

Nhưng cô lại không nói ra những lời này, Hàn Hân Đình chỉ cố gồng chiếc giáp của mình, nói.

"Tạ Kỳ Ngôn, cậu bị điên có phải không?"

Tạ Kỳ Ngôn không bảo Hàn Hân Đình đừng khóc, cũng không khuyên cô phải khóc.

Tạ Kỳ Ngôn cũng không nhìn thẳng vào Hàn Hân Đình vì biết tính khí cao ngạo của người này, Tạ Kỳ Ngôn tay chân không động đậy thêm, thực sự trở thành bao thịt người cho Hàn Hân Đình dựa vào.

Khi nghe thấy tiếng khóc của Hàn Hân Đình xả ra như lũ rồi dần dần trầm lại, Tạ Kỳ Ngôn mới lên tiếng.

"Tôi làm khó cho cậu rồi phải không?"

"Tạ Kỳ Ngôn! Chết tiệt"

"Ngày tôi mặc chiếc cảnh phục đầu tiên, tôi đã tuyên thệ dưới cờ cảnh sát cùng danh dự của mình, cả đời theo đuổi công nghĩa, lấy dân làm ưu tiên, lấy kỷ cương làm kim chỉ nam và lấy pháp luật làm kinh thánh. Tuyệt đối sẽ không để án oan dưới tay mình."

Khí khái hùng hồn của Tạ Kỳ Ngôn khiến Hàn Hân Đình đang khó cũng phải bật cười.

"Cậu đang tuyên thệ với tôi đấy à!"

"Tôi muốn cho cậu một đảm bảo."

"Đợi xong việc ở đây, chúng ta đi lật lại hồ sơ."

Hàn Hân Đình im lặng, quay sang siết chặt lấy Tạ Kỳ Ngôn, vùi đầu vào hõm vai của cô để cho hương thơm gỗ tuyết tùng bao bọc lấy mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận