Cả quá trình từ studio chạy đến chiếc RV* của Giang Ngộ, Phương Niên trông như một kẻ trộm.
(*) RV là chữ viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn gọi là "nhà xe". Không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi có thể di chuyển.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, chắc chắn rằng không có ai để ý mới vội vàng gõ cửa kính xe.
Kevin nhanh chóng mở cửa rồi bước xuống từ bên trong, dặn dò cô: "Tôi canh gác bên ngoài, còn bốn mươi phút nữa sẽ đến cảnh tiếp theo của Ngộ ca, chú ý thời gian."
"Ừm."
Phương Niên không dám chậm trễ, vội vàng lên xe.
Chiếc RV này của Giang Ngộ cũng là mua sau khi bọn họ chia tay, đương nhiên, trước đây cô ấy chưa từng ngồi lên, nhưng cô đã nhìn thấy nó vài lần trên tin tức.
Vừa lên xe, Phương Niên đã bị sốc bởi những tiện nghi sang trọng bên trong.
Nhà bếp, phòng ăn, phòng khách, phòng tắm, phòng nghỉ, mọi thứ đều có ở đó.
Không có gì ngạc nhiên khi có rất nhiều người liều mạng muốn được nổi tiếng và muốn được leo lên tuyến đầu.
Cùng là nghệ sĩ, cô phải ở ghép với người khác trong căn phòng nghỉ nhỏ xíu còn to axe hơn hai mươi mét vuông này của anh có thể ví như biệt thự, khoảng cách thực sự là trên trời dưới đất.
Giang Ngộ đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sofa bằng da màu đen, hộp cơm ăn dở được đặt trên bàn bên cạnh cùng với kịch bản.
Phương Niên vừa mới đi vào một hai bước, anh nghe được động tĩnh liền mở mắt ra, mỉm cười nhìn cô.
"Không phải anh nói chúng ta nên giữ khoảng cách trong đoàn phim và ban ngày không được gặp nhau sao?"
Anh còn đang mặc đồ hóa trang, khoác chiếc áo choàng bằng gấm màu xanh lam tinh xảo, tóc giả nửa búi nửa thả vắt ngang vai, quả thật đẹp trai tuấn tú, độc nhất vô nhị.
Nhịp tim của Phương Niên lỡ một nhịp, cô đến gần anh, nhìn vết thương trên cổ anh, hỏi: "Anh đỡ hơn chút nào chưa? Còn đau không? Em có mua thuốc chống viêm và thuốc bôi ngoài cho anh."
Nói xong, Phương Niên đặt chiếc túi trên tay xuống.
Lúc này Giang Ngộ mới hiểu được, tại sao đang quay giữa chừng, anh lại bất ngờ nhận được tin nhắn WeChat hẹn gặp mặt của cô.
Công việc vẫn chưa kết thúc, anh cũng không thể về khách sạn, chỉ có trên xe của anh là an toàn.
Giang Ngộ mở túi ra, nhìn các loại thuốc trong đó, cười khẽ: "Em tự đi mua?"
"Vâng."
"Sao không bảo trợ lý mua giúp em?"
"Em sốt ruột quá nên quên mất."
Nghe vậy, nụ cười của anh càng sâu hơn. Cất túi đi, Giang Ngộ bế cô ngồi bên cạnh mình, vuốt ve môi cô, khàn giọng hỏi: "Mấy ngày nay em có nhớ anh không?"
"Em có."
Rất ngoan, giống như một con mèo con ngoan ngoãn.
Tay Giang Ngộ ấn chặt sau gáy cô, đưa đôi môi cô sát lại gần anh.
Trong đôi mắt của hai người đều hiện rõ sự thương nhớ và khao khát.
Ngay sau khi bốn cánh môi kề sát, lập tức dán chặt vào nhau.
Cô ngoan ngoãn mở miệng và để lưỡi anh tiến vào.
"Chậc chậc."
Tiếng môi lưỡi dây dưa khiến nhiệt độ trong phòng tăng lên một chút.
Một một hồi, Phương Niên bị Giang Ngộ đẩy ngã xuống ghế sofa.
Ngay sau đó, cả người anh đè lên.
"Ưm... bây giờ không được... người đại diện của anh nói lát nữa anh còn phải quay phim." Phương Niên thở dốc đẩy anh ra.
Đôi mắt cô tỏa sáng lấp lánh, khuôn mặt đỏ bừng vì nhiệt độ trong xe, đường cong nhấp nhô dưới chiếc áo len bó sát, gợi cảm mê người.
"Chỉ có bốn mươi phút, cho nên chúng ta phải nhanh lên."
Giang Ngộ nói, kéo áo len ra khỏi chiếc váy dài, đẩy nó lên ngực.
"Nhưng anh đang bị thương, vẫn nên nghỉ ngơi một chút."
"Làm em chính cách là nghỉ ngơi tốt nhất."
"..."
Cô ấy thật sự nói không lại anh.
Trong khi nói chuyện, áo len của cô đã bị anh cuộn lên đến tận xương quai xanh, cặp vú to và đồ lót đều bị anh nắm trong tay xoa nắn thỏa thích.
"Ưm ..." Tình triều tới rất nhanh, Phương Niên bắt đầu không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ.
Dấu hôn trên cơ thể cô ở điền thôn mấy ngày trước đã mờ đi gần như không thể nhìn thấy.
Giang Ngộ cúi đầu, lại bắt đầu mút một vòng, khắc dấu ấn của riêng anh.
"A..."
Cặp vú to mềm mại trắng như tuyết bị hơi thở nóng bỏng của anh làm cho tê dại và ngứa ngáy, quả anh đào đỏ mọng ngậm bị anh ngậm trong miệng lần lượt liếm, mút, cắn như một đứa trẻ ăn kẹo.
Không bao lâu sau, Phương Niên thậm chí càng cảm thấy mãnh liệt hơn.
"Ưm... Giang Ngộ... Cho em..."
Váy dài của cô rất dễ dàng cởi ra, bên trong là tất chân màu đen, quấn chặt lấy đôi chân dài trắng như tuyết, quần lót màu đen và dâm huyệt đỏ hồng.
Giang Ngộ vừa nhìn thấy trang phục dưới lớp váy của cô, đôi mắt anh lập tức trở nên đỏ ngầu, anh xoa lên tất chân của cô, cảm nhận xúc cảm mà lớp sa mỏng mang lại qua lòng bàn tay, khàn giọng hỏi: "Mặc như vậy, là em cố ý đến đây quyến rũ anh đúng không?"
Đôi mắt anh đen và sáng như muốn ăn thịt người.
Cả người Phương Niên mềm nhũn, cô muốn nói dối anh là không phải, thế nhưng cô biết điều này sẽ chỉ khiến anh "trừng phạt" cô tàn nhẫn hơn, cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
"Ừm ... hôm qua anh nói, hôm nay gặp mặt."
Vì vậy, cô mặc đồ lót ren gợi cảm, quần chữ T và tất đen.
Nhìn bên ngoài sẽ không thấy gì, chỉ có anh mới có thể nhìn thấy bộ trang phục gợi cảm.
Nhưng bởi vì anh đột nhiên bị thương, cô đã sớm quên lãng chuyện này từ lâu, đến tìm anh chỉ là muốn xem vết thương của anh, không nghĩ tới chuyện gì khác.
Nhưng bây giờ xem ra không cần giải thích nữa rồi, bởi vì Giang Ngộ đã liếm xuống chân cô.
Trên chiếc sofa màu đen rộng lớn, cái người đường đường là Ảnh đế đang ôm đôi chân mang tất của cô, ăn một cách say sưa ngon lành.
"Ưm... Giang Ngộ ... A"
Nơi bị anh liếm qua dường như bốc cháy, từng chút từng chút cháy dọc theo bắp chân đến tận bắp đùi của cô.
Sau khi liếm đùi cô, anh tiến đến giữa chân cô, tất chân vẫn chưa cởi ra, Giang Ngộ vẫn liếm láp chiếc quần chữ T cách lớp lụa mỏng.
Nếu anh cứ ăn tiểu huyệt của cô như thế này, nó sẽ chỉ làm cô ngứa ngáy hơn.
"A ... a ... a ..."
Cô khẽ nhắm hờ mắt, không ngừng rên rỉ, cái miệng nhỏ hé mở mang theo khát vọng cháy bỏng.
"Giang Ngộ... Cho em đi... Em muốn gậy thịt của anh..."
Cô chà xát hai chân, kẹp lấy đầu anh không ngừng vặn vẹo.
Có hai lớp quần áo cũng không thể ngăn được dâm dịch của cô.
Tất cả đều bị thấm ướt, trong miệng anh tràn đầy mùi vị của cô, ngọt ngào và dâm mỹ.
Tuy rằng muốn tiếp tục ăn, nhưng không còn thời gian, Giang Ngộ bắt đầu cởi quần của mình.
Dưới lớp trường bào là quần tây, cũng là đồ hóa trang, Giang Ngộ trực tiếp cởi quần tây và quần lót ném sang một bên, giải phóng vật nam tính đã sưng tấy từ.
Cô gái nằm trên ghế sofa da màu đen, khuôn mặt và hai bầu vú trắng như tuyết, làn da dưới lớp quần tất thấp thoáng như ẩn như hiện, càng tăng thêm bầu không khí bí ẩn và gợi cảm cho đôi chân và tiểu huyệt.
"Xoẹt..."
Cùng với tiếng xé rách, đôi tất của Phương Niên bị xé một lỗ lớn ở giữa chân.
Ngay sau đó, quần chữ T của cô bị kéo sang một bên, đầu nấm khổng lồ bắt đầu xâm nhập vào trong lỗ nhỏ.
"A..."
Cùng với tiếng rên rỉ đầy quyến rũ của cô, vật nóng màu đỏ tím bỗng dưng tiến quân thần tốc, mỗi cú thúc đều đâm sâu vào tận đáy huyệt.