[h] Chị Nuôi Luôn Con Em

Năm đó, Charlotte Austin cô công chúa nhỏ được một tuổi cũng là lúc sai lầm của ông Austin sảy ra   
       
                   
Đàn ông đích thị không thể qua ải mỹ nhân không thể ngăn được sinh lý dục vọng, huống chi mỹ nhân còn là kẻ xảo nguyệt, phóng đãng cơ chứ!   
       
                   
Thế là, ngày thôi nôi một tuổi cũng là lúc Nampetch Phipat ra đời mà không có cha...   
       
                   
Kẻ xảo nguyệt phóng đãng ấy, chính là thư ký của ông Austin vì một chuyến đi công tác ông bị chuốt thuốc làm chuyện trái lương tâm của một người chồng, một cha đáng kính!   
       
                   
Người đời có câu:
"Đốn củi ba năm thiêu một giờ"
Quả thật không sai, ông Austin có lâm bệnh nằm xuống mồ cũng chỉ yêu mỗi mối tình đầu của mình chính là bà Austin!
Nhưng...giữ mình có đến đâu , cố gồng lý trí mình như thế nào cũng phải ngậm ngùi mà xa vào cạm bẫy hồ ly...
Phút chốc mà tiêu tan phá vỡ hết tất cả!   
       
                   
Đáng giá thay, người vợ chính là bà Austin đây là người có lòng vị tha dung thứ chấp nhận sai lầm ấy, cùng chồng mình cố gắng vun đắp mái ấm bền vững cho cô công chúa Charlotte Austin một gia đình thật hạnh phúc!   
       
                   
Ôm một số tiền to rời khỏi xứ Thái Lan trong sự hả dạ hài lòng của cô thư ký kia mà sang Mỹ sống như mong ước thoả thuận, đến năm Nampetch Phipat không theo họ Austin kia tròn 18 tuổi tác quai tác quái trở về Thái Lan ôm theo hủ tro cốt của mẹ mình vì lâm bệnh qua đời...   
       
                   
Nampetch  hóng hách kiêu ngạo vô cùng bên trời Tây không ít lần bị công an giam giữ vì ẩu đả với người khác trong quán bar, đến khi trở về quê hương mình cũng không khá hơn   

       
                   
Nơi đây, cô gặp được một người...
Người ấy vẻ ngoài thư sinh khuôn mặt rất ưa nhìn đang bị bạn bè trêu đùa vì đi họp lớp không biết uống rượu tại bar cô làm-Nampetch  cô làm "gái rót rượu"   
       
                   
Không rõ định mệnh gì cả hai trao ánh mắt về nhau cũng là cô ra tay giúp người ấy thoát khỏi mấy ly rượu nặng mùi kia cùng một đêm triền miên để đời...
Từ đó, mối quan hệ Thái Lan lập!   
       
                   
Người ấy nhỏ hơn cô hai tuổi đang học lớp 10 vẫn là chưa đủ 18 nhưng lại tài giỏi ăn sạch cô trong đêm ấy, khác với dáng vẻ thư sinh khù khờ kia...   
       
                   
Người ấy không chỉ được dáng vẻ ưa nhìn còn được cả tính tình thật thà, chăm chỉ và đặc biệt là rất yêu cô, yêu bằng cả nhiệt huyết tuổi trẻ ấy vậy còn cô thì KHÔNG...
Vốn dĩ thấy thú vị mà muốn buông đùa một chút, ai dè người ấy bám dính như sam lấy cô   
       
                   
Hoạ may, người ấy biết điều lo cho cô đủ ba bữa 2 món mặn 1 canh, có nơi trú ngụ là phòng trọ tuy chật hẹp nhưng đồ đạc, nệm êm chăn ấm đều được dành cho cô, Nampetch  không tốn một xu còn người kia hẳn là chủ phòng nhưng lại sống vô cùng tạm bợ ở nơi đó chịu những điều thiệt về mình!
Tất cả chỉ dừng lại ở mức ổn định Nampetch  làm sao thoả vốn con người có lòng tham không đáy mà!   
       
                   
Phấn son quần áo xa xỉ thì...KHÔNG!
Người kia không thể cũng không bao giờ đủ khả năng mua cho cô   

                   
Cái đủ thì bỏ xó còn cái thiếu thì cô đi tìm và rồi...
Tất nhiên là tìm được, hơn nữa còn đắm chìm trong nhà lầu, siêu xe, quần áo Thái Lan hiệu, cô bắt đầu chán ghét người ấy

                   
"M* nó!
Ngày nào cũng ăn cơm với trứng chiên đến phát điên rồi..."
Nampetch  phát điên mà hất đổ mâm cơm vừa dọn ra khi nhìn thấy thứ quen mắt đến phiền kia   

                   
Người ấy nén đau rát từ bàn tay bị tô canh nóng hổi do nàng hất đổ, mà vẫn ôn nhu vuốt vuốt tóc cô yêu chiều nói:
"Chị...chị ráng đi!
Mai em có lương ở cửa Thái Lan tiện lợi rồi...em sẽ..."   
       
                   
"Im đi!
Sẽ sao? Sẽ được ăn tôm hùm chắc?
Hay sẽ được ngồi trên du thuyền ăn thịt bò Kobe?"
Nampetch  vùng vằng tránh né cái vuốt ve kia, mỉa mai khinh bỉ không tiếc mà ngắt lời   
       

                   
"Nampetch  ah~
Chị biết...em không đủ cũng không thể mà, em chỉ mới 16 làm sao có thể làm ra được nhiều tiền như vậy mà cho chị những điều đó nhưng ba bốn năm nữa em sẽ ráng cho chị tất cả!"   
       
                   
Nampetch  ngược lại chẳng lấy một tia cảm động cảm thông gì, đứng lên khoanh tay cười chăm biếng nói:
"Hahaha nghe thật là nực cười, em nghĩ em là ai mà bắt tôi phải phí cả mấy năm thanh xuân để đợi em cho những điều đó?
Trong khi tôi chỉ cần ngủ một đêm liền có tất cả...hahaha"   
       
                   
Người ấy mặt cắt không giọt máu, khóc không rơi nỗi một giọt nước mắt ngậm ngùi nén bị thương, nhu nhược mà nói:
"Không thể nào...
Chị nói chị yêu em mà...Nampetch ?
Nampetch  ah~"   
       
                   
"Yêu?
Đáng ghê tởm khi tôi đi yêu một kể học sinh nghèo nàn như em là hối hận đời tôi!
Chia tay sớm bớt đau khổ!"   
       
                   
Và rồi, cô khốn nạn bỏ đi theo sự giàu sang bỏ mặc người ấy ôm mối tình đầu dang dở bi thương...   
       
                   
Một năm sau, cô trở lại tìm người ấy còn vác thêm balo ngược mà gào khóc van xin, nài nĩ được tha thứ...
Vì đã mang thai của cả hai!   
       
                   
Cô giải thích nỗ khổ tâm, cô bỏ đi vì biết mình mang thai sợ làm người ấy gánh nặng chỉ muốn người ấy tập trung học Thái Lan tài!
Nghe thì hợp lý, hợp tình nhưng thật chất là lại sự lừa lộc...   
       

                   
Người ấy bế trên tay một đứa nhỏ mang giới tính là nam, thằng bé kháu khỉnh sáng lạng khi chỉ mới 17 tuổi lớp 12 và mẹ nó vừa hạ sinh không bao lâu qua đời do nhiễm HIV
May thay, thằng bé ấy không có mắc bệnh ấy từ người mẹ quá cố kia!   
       
                   
Không lâu sau, tin tới tai ông Austin đúng thời điểm ông bắt đầu lâm bệnh con gái thì đang du học phương xa ông không thể một tay lo liệu hết tất cả chỉ lo được tới phần an táng cho đứa con rơi nhưng cháu và con rễ thì không truy lùng được!   
       
                   
"Đây là di chúc của ông Austin, tất cả tài sản nhà cửa đất đai xe cộ thuộc quyền sở hữu của bà Austin tức là vợ của ông còn chuỗi công ty là toàn quyền sở hữu của cô con gái- Charlotte Austin
Và còn một số tiết kiệm và khu đất chưa xây dựng theo di nguyện của ông thì sẽ để lại cho con của người tên Nampetch Phipat (con cùng cha khác mẹ) đã mất, tức là cháu của ông Austin và một khoảng tiền không giới hạn bù đắp cho con rễ nếu trong vòng 10 năm không tìm được thì sẽ thuộc về người con gái Charlotte Austin "   
       
                   
Ấy là tâm nguyện của người rời đi và là trọng trách cho người ở lại...   
       
                   
Mà người ở lại đây có thể làm được điều đó chính là Austin Charlotte!   
       
                   
Mà tính ra...
Ông trời cũng rất tài tình dẫn đi cả một vòng bao la hoá ra người mình cần tìm lại ngay trước mắt!   
       
                   
Charlotte ước...
Giá như...
Chỉ gặp mà đừng thương có được không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận